Đại Tát Mãn đi lên vỗ vai vị lão Tát Mãn tuổi tác lớn gần gấp đôi mình ở trước mặt, cho dù sự cách biệt tuổi tác vẫn ở đó nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự hữu nghị của hai bên.
Ánh mắt một đám Tát Mãn nhìn về phía xa, dưới ánh lửa và bình minh thân thể mỗi người như pho tượng từ xưa đến nay, không lời nào nói về sứ mệnh sau cùng của bọn họ.
“Một đám già mà không đứng đắn!”
Triệu Khách đi ra từ trong Đại Hạ đỉnh, dạo bước trong núi rừng hoang dã trước mắt.
So sánh với đống đá lung tung ngay cả cỏ dại cũng không muốn sinh trưởng trước đó, cảnh tượng trong cứ điểm hiện tại đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ.
Từng gốc đại thụ có thể so sánh với cổ thụ trăm năm, thậm chí một số gốc cây to lớn đã lớn đến mức sáu bảy đại hán trưởng thành cũng không ôm xuể.
Lục khuẩn thật dày dưới chân thoải mái như là chăn lông.
Sau khi Triệu Khách tiện tay đẩy ra một khối lục khuẩn, có thể thấy phía dưới lục khuẩn lại còn có một số sợi khuẩn màu đen.
“Quá ít!”
Triệu Khách lắc đầu tiếc nuối, lai lịch của những sợi khuẩn này cũng không bình thường, chính là khuẩn độc do Lạc Nữ gieo xuống người hắn khi đối phó hắn.
Sau khi Triệu Khách vào Đại Hạ đỉnh rút ra những khuẩn độc này từ trong thân thể, đã cất giấu khuẩn độc rút ra, cho đến khi trồng trọt ở nơi này.
Lạc Nữ đã chết.
Bị ai giết? Điều này không quan trọng, ít nhất đối với Triệu Khách là thế.
Không có Lạc Nữ, hắn là người nổi bật đỉnh phong trong hệ tự nhiên, hắn trồng trọt những khuẩn độc này ở đây, sau khi thử khống chế cũng có hiệu quả không tệ lắm.
Nhưng số lượng quá ít, dù khoảng thời gian này vẫn sinh sôi ra nhưng hắn không phải Lạc Nữ, muốn trồng trọt quy mô lớn, thậm chí bồi dưỡng loại kịch độc này với quy mô siêu lớn như Lạc Nữ, Triệu Khách vẫn chưa làm được.
Tục truyền, lúc Hồng bà bà quét ngang sào huyệt của Lạc Nữ, đã dùng một mồi lửa đốt sạch đủ loại thực vật trong hang ổ của Lạc Nữ.
Cột khói tràn ngập ra nhuộm cả bầu trời thành một thế giới màu sắc rực rỡ, bất cứ sinh vật nào bay qua khoảng không này đều bị ăn mòn đến không còn cả xương cốt trong chớp mắt.
Lúc ấy Triệu Khách vẫn không cảm thấy điều này có gì ghê gớm.
Bây giờ suy nghĩ một chút đột nhiên cảm thấy đau lòng, đó đều là đồ tốt, nếu có thể cho hắn dù chỉ là một phần ba, hắn cũng có thể vũ trang nơi này thành tường đồng vách sắt.
Nhưng hiện tại Triệu Khách cũng đã thỏa mãn, ít nhất sự cố gắng trong khoảng thời gian này cũng được báo đáp.
Về phần việc ở trụ sở Phật môn, Triệu Khách lại không sốt ruột chút nào, sốt ruột cũng vô dụng, hoàn toàn là thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.
Dù là Cát Mã Bạt Hi hay ác niệm Đại Giác đều cùng với cấp bậc người đưa thư cao cấp.
Loại cấp bậc này đối chiến đọ sức đã hoàn toàn vượt qua cấp độ mà những người dự bị bọn họ đủ khả năng hiểu được.
Triệu Khách sẽ không làm hoạt động chạy đến tặng đầu người này.
Thà rằng như vậy, không bằng hắn tiếp tục trồng dưa, chờ đến khi cơ hội sáng tỏ mới quyết định.
Kết quả xấu nhất là hắn quăng những lão gia hỏa Đại Tát Mãn vào trong Đại Hạ đỉnh, dẫn bọn họ chạy trốn là được.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách thở sâu lấy ra một viên thuốc ăn hết, lại kích hoạt năng lực đặc thù “Thụ hải cố sa” tiếp tục trồng dưa.
…
Không phải mỗi người đều có thể thoải mái như Triệu Khách.
Huyết liên giáng thế, lại không khác gì tai họa ngập đầu với đám người trong Phật môn.
Trên thực tế cũng đúng là như thế, đám người Hắc Trác đứng trên đỉnh núi nhìn chằm chằm phía dưới, trong chốc lát chỉ thấy sợ vỡ mật, âm thầm lo lắng, điều này khiến bọn họ muốn kêu gào, hò hét như người thường.
Hỗn độn hóa sạch, tiêu tán biến mất.
Một đóa huyết liên xuất hiện từ trong hỗn độn, nói rõ người thắng trong trận tranh đấu Phật Ma này là ai.
Cát Mã Bạt Hi cầm đầu một đám tăng nhân hóa thành tượng đá lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt mỗi người còn giữ nguyên vẻ trang nghiêm, người không biết nhất định còn tưởng là Phật tượng do vị đại sư nào đó cẩn thận điêu khắc.
Trong không khí còn lưu lại khí tức chí ám, dùng mắt thường có thể thấy từng tia, từng sợi khiến nơi này hóa thành một mảnh ma thổ dưới huyết liên.
Dù là sinh linh cây cỏ cũng muốn đắm chìm ở chỗ này.
Cho dù hiện tại bọn họ đứng ở nơi rất cao, rất xa, nhưng nếu ngươi cúi đầu nhìn xuống, nhìn sự vật gì cũng có bóng chồng đếm không hết, bên tai truyền đến tiếng nói nhỏ không biết vật gì phát ra như có như không.
Điều này khiến Hắc Trác cảm giác đầu bành trướng, có loại xu thế căng nứt.
Hắc Trác không dám nhìn nữa, hắn ta sợ tiếp tục xem nữa, mình sẽ có xúc động muốn chôn bản thân trong mảnh đất đai này.
So sánh với Hắc Trác mất bình tĩnh, ba người Thiên Dụ, Tề Lượng và Cừu Bách Lăng lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng bọn họ cũng không dám nhìn thẳng vào mảnh ma thổ này quá lâu, dù sao không có ai là thánh nhân, dù là người kiên cường hơn nữa cuối cùng sẽ có một khe hở trên mặt tâm lý, nếu nhìn lâu bọn họ cũng không dám hứa chắc mình sẽ không chịu ảnh hưởng.