Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2400 - Chương 2400 - Đại Ma Đại Phật Tội Bát La

Chương 2400 - Đại ma đại phật Tội Bát La
Chương 2400 - Đại ma đại phật Tội Bát La

Về phần một bộ ngự kiếm thuật, tuy Triệu Khách trông mà thèm nhưng thứ đồ chơi này không có tác dụng quá lớn với hắn.

Hắn có Đại Hạ đỉnh, dùng tốt hơn bất kỳ ngự kiếm thuật gì.

Nghĩ đến đây, Triệu Khách dừng bước, ánh mắt nhìn về phía trước ngực Miêu Đạo Nhất, cách lớp quần áo Tiểu Yên trốn trong ngực Miêu Đạo Nhất vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Triệu Khách, lúc này nhanh chóng rụt vào trong hộp, không dám thò đầu ra nữa.

Triệu Khách vỗ vai Miêu Đạo Nhất, lời lẽ thấm thía nói với Miêu Đạo Nhất.

“Nhớ kỹ một câu, cho dù lòng dạ mọi người biết rõ nhưng lời nói ra đừng coi là thả rắm! Nếu không mọi người sẽ chỉ kính sợ tránh xa, càng đi càng xa, dù sao không ai thích đi chung với một cái rắm!”

Câu nói của Triệu Khách khiến Miêu Đạo Nhất mặt đỏ đến mang tai.

Nhìn dáng vẻ Miêu Đạo Nhất cúi đầu không biết phải làm sao, Triệu Khách bĩu môi, đánh cũng đánh rồi, nên an ủi tiểu tử này mấy câu.

“Vèo!”

Bầu trời xung quanh đột nhiên bị một tầng huyết hồng che kín, một đạo huyết quang phá không mà lên từ trụ sở Phật môn, huyết quang che đậy ngôi sao trên bầu trời, trong chốc lát toàn bộ thiên địa chìm trong huyết sắc.

Còn chưa chờ Miêu Đạo Nhất hiểu đã xảy ra chuyện gì, trong huyết quang vang lên tiếng nổ thật to, vô số huyết quang co rụt lại, huyết quang nội liễm thành một đóa huyết liên to lớn lơ lửng phía trên trụ sở Phật môn.

“Quả nhiên vẫn không bị phong ấn!”

Triệu Khách nhìn huyết liên, tinh thần căng thẳng, quay đầu nhìn về phía Miêu Đạo Nhất: “Ngươi nhanh quay về đi, xảy ra việc lớn rồi!”

Triệu Khách nói xong không rảnh giải thích với tên thanh niên sức trâu Miêu Đạo Nhất, gọi ra Đại Hạ đỉnh, sau khi bóng dáng nhảy lên đã tiến vào trong đỉnh, khống chế Đại Hạ đỉnh thẳng đến cứ điểm dưới núi.

Thấy Triệu Khách đi xa, Miêu Đạo Nhất không biết lý do nhìn đóa huyết lên trên bầu trời, dường như cuối cùng đã nghĩ đến điều gì đó, thân thể lập tức rùng mình một cái, hoảng hốt kêu lên: “Tên ma đầu kia còn chưa chết??”

Nói xong, Miêu Đạo Nhất đột nhiên che miệng của mình, trong lòng mặc niệm Vô lượng thiên tôn rồi vội vàng chạy chậm trở về.

Sau khi Đại Hạ đỉnh nhanh chóng rơi xuống, tiến vào cứ điểm thành tường, bóng dáng Triệu Khách nhảy lên rơi xuống Đại Hạ đỉnh, lúc này Đại Tát Mãn và mấy vị Tát Mãn có tuổi khác đều đứng trên tường thành chờ đợi, vẻ mặt mỗi người nghiêm nghị nhìn huyết liên trên bầu trời.

“Cuối cùng vật kia đã sắp ra!”

Sau khi Triệu Khách đi đến bên cạnh Đại Tát Mãn, đã nghe Đại Tát Mãn trêu chọc nói.

Triệu Khách gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Đại Tát Mãn: “Ngài đã sớm biết??”

Tuy không xác định vì sao Đại Tát Mãn lại biết được, rốt cuộc đã biết được bao nhiêu, nhưng từ vẻ mặt và giọng điệu của hắn ta, Triệu Khách nghi ngờ lão gia hỏa này đã sớm biết việc ác niệm Đại Giác.

Nhưng điều kỳ quái là, vì sao thái độ của hắn ta với ác niệm Đại Giác lại có một cảm giác qua loa như vậy.

Chẳng lẽ không phải nên giống như sáo lộ bình thường, sau khi phát hiện Đại ma vương sắp xuất thế, nhân sĩ chính phái sẽ liều lĩnh tiêu diệt Đại ma vương này, loại bỏ ôn dịch sao??

Nhưng Triệu Khách nghe giọng điệu của Đại Tát Mãn, dường như còn có chút thả lỏng với điều này.

Cũng giống như tên tội phạm bỏ trốn nào đó, lúc thấy cảnh sát đạp cửa phòng mình lại cảm thấy tinh thần nhẹ nhàng thả lỏng.

Điều này khiến Triệu Khách không thể không nghi ngờ, có phải lão gia hỏa đang che giấu mình điều gì hay không.

Đối mặt với câu hỏi của Triệu Khách, trên khuôn mặt dãi dầu sương gió của Đại Tát Mãn hiện đầy nếp nhăn thật sâu, dưới mí mắt cất giấu một đôi mắt sáng ngời như than lửa, nhìn chằm chằm Triệu Khách thật lâu.

Triệu Khách chú ý đến, không biết từ lúc nào mấy Tát Mãn cao tuổi còn lại đều nhìn chằm chằm vào hắn.

Từng đôi mắt hàm chứa ý nghĩa không rõ khiến Triệu Khách cảm nhận được áp lực lớn lao, miệng đắng lưỡi khô nuốt một ngụm nước bọt, loại cảm giác này khiến hắn không thoải mái, cứ như được gửi gắm hậu sự.

Ngay lúc bầu không khí lặng yên kéo căng đến cực điểm, cuối cùng Đại Tát Mãn mở miệng nói nhỏ với Triệu Khách: “Nếu không… Ngươi lại cho ta xem!”

Lúc nói chuyện, ánh mắt Đại Tát Mãn không khỏi nhìn vào trên đùi Triệu Khách, mấy vị lão Tát Mãn khác cũng nhanh chóng vây quanh.

Từng đôi mắt bắn ra tia sáng khiến Triệu Khách suýt thì nhảy dựng lên, không nói câu nào đã nhảy lên Đại Hạ đỉnh chui vào sâu trong cứ điểm: “Ta đi xem dưa của ta một chút!”

Thấy dáng vẻ Triệu Khách chật vật chạy đi, mấy người Đại Tát Mãn nhìn nhau, trong chốc lát nhếch miệng lộ ra hàm răng đen kịt của mình cười ha hả.

Một lão Tát Mãn không cách nào tính ra tuổi tác, thậm chí còn cười đến mức rơi cái răng sau cùng của mình.

Nhìn cái răng rơi trên mặt đất, nụ cười trên mặt đám người Đại Tát Mãn dần thu lại, sau khi vị trưởng lão kia nhặt cái răng ở dưới đất lên, lại cười khổ nói: “Xem ra ta sắp trở về vòng tay của Tổ thần.”

Một cơn gió mát thổi qua tóc của vị lão Tát Mãn này, một mái tóc bạc trắng bay múa theo gió.

“Lão hỏa kế, lại chống đỡ một thời gian nữa, hiện tại chưa phải lúc chúng ta lười biếng.”

Bình Luận (0)
Comment