72 cái cọc đâm sâu vào ngọn núi, khiến ba tòa miếu thờ nối liền với địa mạch.
Cùng lúc đó, 32 cột thiên trụ lấy phương thức Thất Tinh Bắc Đẩu giấu giếm ở trong đạo quan, một vòng bọc lấy một vòng, chỉ cần ba vị đạo nhân thao tác có thể tùy ý ung dung bố trí một trận pháp ở đây.
Từng vòng đan xen gần như vô cùng vô tận.
Nếu nói Phật giỏi lấy người kết trận, nâng năng lực của mọi người, hoành độ bỉ ngạn.
Vậy Đạo môn am hiểu mượn lực lượng thiên địa, trên câu ngôi sao, dưới dẫn địa mạch, huyền diệu vô tận.
Không nói ra được cả hai ai cao ai thấp, nhưng hiện tại Triệu Khách bố trí tòa đạo quan này cho Toàn Chân giáo, chắc chắn khiến thực lực tổng thể của Toàn Chân giáo tăng lên mấy bậc thang.
Đương nhiên, Triệu Khách cũng có được rất nhiều lợi ích từ trong đó.
Ví dụ như cái giá vì lần này hắn giúp đỡ, phải đưa quyển Bắc đấu thiên cương trận kia.
Trong lòng Triệu Khách so sánh một chút, phát hiện rất nhiều chỗ giống nhau trong bố cục lần này.
Triệu Khách đối chiếu với bản vẽ thiết kế, sau khi cẩn thận kiểm tra một lần lại nhìn vào một chỗ mà Miêu Đạo Nhất miêu tả, để lại một cái lỗ lớn khoảng bàn tay cho Miêu Đạo Nhất, lỗ thủng rất bí ẩn, nếu không phải biết trước cố gắng tìm kiếm ở chỗ đó, sẽ không cách nào chú ý đến.
Sau khi bảo đảm không có vấn đề, Triệu Khách trả bản đồ giấy cho sư phụ Miêu Đạo Nhất, Phiền Chí Ứng.
Trong sự dẫn đường của Phiền Chí Ứng, Triệu Khách lại gặp được vị chưởng giáo chân nhân Toàn Chân giáo Triệu Chí Kính.
So với lần đầu tiên gặp mặt, Triệu Chí Kính gầy hơn trước đó rất nhiều.
Nghe nói vì lần đại biện luận Phật Đạo này, Triệu Chí Kính không thể không buông xuống thân phận thống lĩnh huyền môn của mình, đi lại quyền quý các phương, tranh thủ một ít quyền nói chuyện trên triều đình cho Toàn Chân giáo.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Khách không khỏi cảm thán vì Triệu Chí Kính.
Lần này hắn không có ý muốn trêu chọc Triệu Chí Kính, ngược lại, suy bụng ta ra bụng người đổi vị trí với hắn ta.
Triệu Khách cũng không dám nói hắn có thể làm tốt hơn hắn ta.
Có lẽ ngươi cảm thấy Triệu Chí Kính cao ngạo kiêu căng, cuồng vọng tự đại, mưu toan lấy một cái Toàn Chân giáo đối đầu với Phật môn trong thiên hạ, đây là đang tự tìm đường chết.
Nhưng ngươi cũng chưa từng nghĩ sao Triệu Chí Kính không hiểu những vấn đề này.
Nhưng ngoại trừ một đống cục diện rối rắm mà Toàn Chân giáo để lại cho hắn ta, thứ còn lại cũng là bốn chữ hư vinh “thống lĩnh huyền môn” này.
Chỉ có thể nói ngồi ở vị trí cao rất lạnh lẽo, vị đắng trong này, e rằng chỉ có một mình Triệu Chí Kính cảm nhận được.
Ánh mắt Triệu Chí Kính nhìn về phía Triệu Khách rất ôn hòa, không hề lạnh mặt với Triệu Khách vì Triệu Khách lấy mất Định quang châu và Ngọc kiếm kinh, hắn ta chắp tay nói với Triệu Khách: “Vô lượng thiên tôn, chỉ mấy ngày mà tiểu hữu đã thoát thai hoán cốt, thật khiến bần đạo hâm mộ!”
“Chân nhân khách sáo, bây giờ tại hạ đã hoàn thành ước định với quý giáo, nếu chân nhân không có phân phó khác, xin thứ cho ta cáo từ.”
Triệu Khách chắp tay đáp lại nhưng cũng không quá khách sáo, thân phận hiện tại của hắn là hộ pháp Tát Mãn giáo, trên mặt địa vị không khác Triệu Chí Kính là bao, quá khách sáo chỉ gây ra rắc rối không cần thiết.
Thật ra một bản Thiên cương bắc đẩu trận pháp không có tác dụng quá lớn với Triệu Khách, thậm chí có cũng được mà không có cũng không sao.
Dù trận pháp có mạnh, nhưng vẫn cần người đến khống chế, với chút người ở trong tay hắn, muốn khống chế trận pháp lớn như vậy sẽ chỉ vẽ rắn thêm chân, trở thành vướng bận.
Sở dĩ Triệu Khách đồng ý, cũng là vì Định quang châu và Ngọc kiếm kinh.
“Ha ha, tiểu hữu không cần nóng vội, ta biết Ngọc kiếm kinh đang ở trên tay tiểu hữu, nhưng ta sợ tiểu hữu cũng không có năng lực ngự kiếm, nếu đạo hữu không chê, bần đạo có thể tặng cho tiểu hữu một bộ ngự kiếm chi thuật.”
Triệu Chí Kính cười híp mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách, ánh mắt muốn thấy tin tức mà mình cần từ trên mặt Triệu Khách.
Nhưng Triệu Chí Kính vẫn phải thất vọng, Triệu Khách không cần ngự kiếm thuật, cũng không tiếp tục nói chuyện tào lao với hắn ta, sau khi khéo léo từ chối lại đứng dậy cáo từ.
“Việc Ngọc kiếm kinh này, xin chưởng giáo chân nhân đừng trách, đơn giản là ta sơ sẩy làm mất bảo vật này, vì vậy tại hạ càng không có mặt mũi nhận lấy ngự kiếm thuật này, bây giờ việc đã xong, xin chân nhân thứ tội, tại hạ còn có chuyện quan trọng cần về cứ điểm, cáo từ!”
Triệu Khách nói một câu đã bóp chết tất cả các đề tài nói chuyện.
Triệu Chí Kính cũng không tiện lằng nhằng thêm nữa, để Miêu Đạo Nhất đưa Triệu Khách xuống núi.
“Ngươi thật sự không muốn bộ ngự kiếm thuật kia? Ta biết ngự kiếm thuật của chưởng giáo chân nhân là tốt nhất Toàn Chân giáo, khi hắn còn bé từng được Lữ tổ chỉ điểm, ngươi không cần thì thật đáng tiếc!”
Trên đường xuống núi, Miêu Đạo Nhất mở miệng oán trách.
Sau khi Triệu Khách liếc nhìn hắn ta, hắn ta cũng không dám nói tiếp nữa.
Thấy thế, Triệu Khách bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu tử này quá đơn thuần, Triệu Chí Kính cho hắn ngự kiếm thuật chỉ muốn xác nhận Ngọc kiếm kinh còn ở trên tay hắn hay không.
Nếu vậy, có phải Định quang châu cũng bị hắn giấu đi hay không?