Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2407 - Chương 2407 - Ta Thua

Chương 2407 - Ta thua
Chương 2407 - Ta thua

Dường như Gia Ngọc không xác định quan sát một lúc, nhếch miệng cười để lộ ra răng mèo bén nhọn của mình: “Vương thúc, gần đây ngươi có số đào hoa, nhưng nhìn từ tướng mạo thì số đào hoa này của ngươi vô cùng tà dị, có thể là họa sát thân của ngươi.”

“Họa sát thân? Số đào hoa?”

Vương Ma Tử biết Gia Ngọc học xem tướng từ chỗ Thuỷ Lộc nhưng cũng không để ý, bĩu môi cười ha hả hào khí vượt mây nói: “Ha ha ha, hoa đào nát cái gì, đến lúc đó xem ta một quyền đánh nàng thủng một lỗ!”

Vương Ma Tử nói xong vội che miệng của mình, nói lời này trước mặt tiểu hài tử cũng không tốt lắm, làm người không thể bạo lực như vậy.

“Ồ, Vương thúc tiếp tục đi, nhớ kỹ chút nữa đi ăn cơm, hôm nay ăn lẩu!”

Gia Ngọc nói xong cũng chạy đi như đang vội vàng muốn tìm Mạt Lỵ.

Sau khi thấy Gia Ngọc đi xa, Vương Ma Tử nhón chân cẩn thận nhìn quanh một lúc, mới xoay người nói với một đoàn cỏ khô dưới chân: “Đi! Ta xác định nha đầu kia không ở đây, nhanh.”

Nói xong lời này, một sợi khói trắng trong cỏ khô bay lên hóa hình ở trước mặt Vương Ma Tử, chính là Mạt Lỵ bị Gia Ngọc đuổi theo đến lên trời xuống đất.

Thấy Gia Ngọc đi xa, Mạt Lỵ nhẹ nhàng lau mồ hôi không tồn tại trên mặt, thở ra một hơi.

“Tiểu tử, cứ tiếp tục như vậy cũng không được, nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, sao có thể bị một tiểu nương môn bắt nạt.”

Vương Ma Tử nhìn dáng vẻ đông trốn tây nấp của Mạt Lỵ rất khinh bỉ.

Sau khi Mạt Lỵ do dự một lúc, ngón tay vặn vào một chỗ, cúi đầu đầy uất ức nói: “Nhưng ta đánh không lại nàng.”

Lúc nói xong lời cuối cùng, đôi mắt Mạt Lỵ đỏ ngầu.

Nhìn dáng vẻ uất ức của Mạt Lỵ, trong lòng Vương Ma Tử mềm nhũn.

Hắn ta ngồi xổm xuống đưa tay đặt ở đầu Mạt Lỵ, bàn tay to lớn khiến Mạt Lỵ không nhịn được ngẩng đầu, giọng điệu Vương Ma Tử chậm lại, lời lẽ thấm thía.

“Hài tử, nhớ kỹ chúng ta không thể lựa chọn xuất thân của chúng ta nhưng chúng ta có thể lựa chọn tương lai của chúng ta, dùng nắm đấm, dùng nghị lực, dùng trái tim, chỉ cần ngươi muốn cuối cùng sẽ có một ngày ngươi vượt xa nàng, trở thành sự tồn tại càng mạnh mẽ hơn.”

Không thể không nói, mặc dù có lúc Vương Ma Tử rất thô lỗ, nhưng lúc tinh tế cũng mang theo sức cuốn hút rất cường đại, khiến Mạt Lỵ gật đầu thật mạnh: “Ừm, ta đã biết!”

“Hắc hắc, vậy thì được!”

Vương Ma Tử híp mắt đứng dậy, thân thể cao lớn như núi tràn ngập lực lượng khiến người ta không thể rung chuyển.

Lúc này, trong mắt Mạt Lỵ lóe ra tia sáng như sao.

“Ma Tử!”

Lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của Triệu Khách truyền đến từ đằng xa.

“Vương thúc, ta trốn trước.”

Mạt Lỵ lo lắng Gia Ngọc sẽ đi theo nên không dám ở lại nơi này quá lâu, nhanh chóng trốn vào trong bụi cỏ đằng xa, chỉ để lại đôi mắt nhỏ gian xảo đánh giá.

“Cuối cùng ngươi đã nhớ đến chúng ta, trong thời gian này ngươi ở bên ngoài phong lưu vui vẻ, ngày nào chúng ta cũng ở trong này sắp chán muốn chết.”

Vương Ma Tử nhếch miệng cười, đã lâu không gặp Triệu Khách liền cất bước đi lên trước.

Nhưng vừa đi được hai bước Vương Ma Tử đột nhiên dừng chân, ánh mắt quái dị nhìn sau lưng Triệu Khách.

“Ha ha, ngạc nhiên sao!”

Triệu Khách quay đầu mỉm cười đắc ý với Cừu Bách Lăng, chợt nói với Vương Ma Tử: “Sao nào, không ngờ sao.”

Tuy Cừu Bách Lăng đeo mặt nạ nhưng dáng người kiêu ngạo luôn thu hút sự chú ý của người khác.

Sau khi Vương Ma Tử ngạc nhiên một chút, chợt nói: “Y Nhân?”

Nói xong liền bước về phía trước.

“Y Nhân cái gì, ngươi làm hàng xóm với người ta lâu như vậy, đến bây giờ còn không biết nàng gọi là Cừu Bách Lăng, ngươi nhìn bảng điểm đi, điểm tích lũy của nàng còn cao hơn ta.”

Triệu Khách vừa cười vừa nói.

Trong tích tắc Triệu Khách nói xong câu này, thân thể Vương Ma Tử như bị sét đánh ngơ ngác ở đó, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn Triệu Khách: “Ngươi vừa nói cái gì? Cừu Bách Lăng?”

Lúc nói xong ba chữ cuối cùng, hàm răng Vương Ma Tử cũng không nhịn được run lên.

Triệu Khách vốn muốn đùa Vương Ma Tử một chút, nhưng thấy sắc mặt Vương Ma Tử xoạt một cái trắng như tuyết, ngay cả bờ môi cũng không còn chút máu nào, cả ngươi rơi vào trong sự sợ hãi lớn lao.

Trong chốc lát Triệu Khách cũng thu lại ý cười trên mặt, gật đầu: “Ngươi không biết?”

“Đương nhiên hắn không biết, đúng không Ma Tử ca!”

Một tiếng Ma Tử ca đầy ngọt ngào khiến người ta phát ngán, nhưng Vương Ma Tử nghe thấy lại không thua gì lôi âm rót vào tai.

Cừu Bách Lăng tiến lên hai bước, chậm rãi cởi mặt nạ trên mặt xuống.

Triệu Khách vô thức quay đầu đi, né tránh nhìn vào khuôn mặt của Cừu Bách Lăng.

“Là ngươi! Thật sự là ngươi…”

Nhìn khuôn mặt đã từng bị mình coi là ác mộng, sắc mặt Vương Ma Tử lúc sáng lúc tối, nhớ đến trong những năm mình trốn vào vùng đất bỏ đi, nữ nhân này vẫn luôn làm hàng xóm ở bên cạnh mình, giám sát hành động mỗi ngày của mình, còn cười hì hì chào hỏi mình.

Trong chốc lát Vương Ma Tử càng nghĩ càng thấy đáng sợ, da gà trên người cũng không nhịn được dựng đứng.

Vốn tưởng trong khoảng thời gian đó mình trốn được nàng, lại không ngờ kết quả là như thế này!!

“Hai chúng ta là bằng hữu cũ phải trò chuyện thật rõ ràng, ngươi không ngại chứ.”

Cừu Bách Lăng nói với Triệu Khách.

Bình Luận (0)
Comment