Dường như Thiên Dụ bắt được điểm quan trọng nào đó, nhưng trong chốc lát không thể nghĩ rõ ràng.
“Đúng, ngươi xem không gian khủng bố lần này đi, ngước mắt nhìn ra chúng ta đánh thắng được ai? Ngoại trừ những mèo nhỏ chó nhỏ không lên được mặt bàn đó, chỉ cần là người có danh tiếng, các ngươi thử đơn đấu mà xem, ta đảm bảo sẽ bị đánh đến phụ mẫu của ngươi không nhận ra.”
Câu nói này của Triệu Khách đã rất khách sáo, nhưng vẫn khiến vẻ mặt đám người Hắc Trác trở nên mất tự nhiên, bốn người cùng chìm vào suy nghĩ.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng đúng là như thế, suy nghĩ về Lạc Nữ đã từng là cường giả một trong mười người đứng đầu, cuối cùng vẫn chịu thiệt lớn trên tay ba vị đại tướng quân Nguyên quân, lúc này mới để Tề Lượng được lợi.
Ba vị tướng quân kia cũng chỉ là số ít trong lực chiến đấu đỉnh phong của Nguyên quân mà thôi.
Trong lần tranh đấu Phật Đạo này, cho dù giáo chủ của những tiểu môn tiểu giáo đó cũng có lực lượng khiến người ta sợ hãi than thở, chứ đừng nói đến những lão đại Phật Đạo có sức ảnh hưởng trong lần tranh đấu này.
Cho dù trong những lão đại này, chưởng giáo Toàn Chân giáo Triệu Chí Kính nghi ngờ có thực lực kém nhất, đoán chừng cũng có thể một tay đánh bất kỳ ai trong số bọn họ.
Cho nên Triệu Khách mới có thể nói, trong không gian khủng bố lần này, bọn họ là vai phụ, còn chưa phải cái gọi là nhân vật chính.
Dùng lực lượng của vai phụ mơ tưởng khiêu chiến với nhân vật chính, dùng sáo lộ trên tiểu thuyết mạng để nói, đây không phải nhảy dù tặng đồ cũng là tặng kinh nghiệm.
“Chúng ta đã là vai phụ, ai mới là nhân vật chính thật sự trong không gian này chứ? Tội Bát La? Nếu là hắn, chẳng phải tất cả chúng ta đều xong đời sao!”
Cừu Bách Lăng hỏi đúng vấn đề mấu chốt.
Về vấn đề này, Triệu Khách cũng chỉ có thể bất đắc dĩ giang hai tay nói: “Đây chính là tình báo mà chúng ta đang thiếu.”
Nhân vật chính là ai?
Vấn đề này quá vĩ mô, trên lý luận bất cứ ai trong lần tranh đấu Phật Đạo này đều sẽ trở thành nhân vật chính.
Nếu là chưởng giáo Toàn Chân giáo Triệu Chí Kính, hoặc là những cao thủ ẩn nấp trong liên minh, ngay cả Đại Tát Mãn già mà không đứng đắn cũng có tiềm lực trở thành nhân vật chính.
Đương nhiên, khả năng lớn nhất cũng là Tội Bát La.
Nhưng vấn đề là tiêu chuẩn nhân vật chính là gì? Bản thân Tội Bát La có mục đích gì.
Bọn họ không biết về những điều này, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Triệu Khách kiên trì không chịu rời khỏi cứ điểm.
Nói đến chỗ này, Triệu Khách không nhịn được trách móc Thiên Dụ: “Đúng rồi, không phải ngươi biết bói quẻ sao? Ngươi hoàn toàn có thể xem bói những vấn đề này?”
Sau khi khóe miệng Thiên Dụ giật giật mấy lần, không có ý trả lời Triệu Khách.
Từ lần trước bị ác niệm Đại Giác phá bỏ xem bói, bây giờ mình vẫn còn trong trạng thái phản phệ, phạm vi của thuật xem bói giới giạn trong tự vệ và một số năng lực cơ sở.
Về phần thuật xem bói cường đại, hắn ta không dùng đến một cái nào, chính vì vậy Thiên Dụ mới có thể cùng đám người Hắc Trác đến trụ sở Phật môn tìm kiếm chân tướng.
Nhưng Triệu Khách đã đưa ra mạch suy nghĩ, Thiên Dụ cảm thấy mình có thể cân nhắc cách khác để xem bói.
Lúc này một suy nghĩ to gan đột nhiên xuất hiện trong đầu mình, hàng mày nhíu chặt nói với Triệu Khách: “Ta đã biết, cáo từ!”
Nói xong cũng không quan tâm điều gì nữa, kéo Hắc Trác còn vẻ mặt ngu ngốc, đến bây giờ vẫn chưa nghe hiểu nhân vật chính cái gì, vai phụ cái gì, đứng lên rời đi.
Triệu Khách cũng không biết Thiên Dụ nghĩ tới điều gì, nhưng chắc là một điều không tệ.
“Ta còn phải bẩm báo chuyện này với Triệu Chí Kính, không ở lại đây thêm nữa.”
Tề Lượng đứng lên quyết đoán tạm biệt Triệu Khách rời đi.
Lúc này, ánh mắt Triệu Khách xoay chuyển, đôi mắt đánh giá Cừu Bách Lăng cười nói: “Bạn cũ, ngươi thì sao?”
“Ta! Ta…” Cừu Bách Lăng suy nghĩ một lúc, phát hiện hình như bây giờ mình cũng không có việc gì cần làm.
“Hắc hắc, dù sao cũng rảnh rỗi không có chuyện gì, không bằng chúng ta ăn nồi lẩu, lần trước ta bắt được một đống lớn yêu quái đều là nguyên liệu nấu ăn thượng đẳng, vừa hay gần đây hàng xóm cũ của ngươi mỗi ngày đánh quyền cũng nhàm chán, ngươi đã đến vậy cho hắn một bất ngờ đi.”
Triệu Khách nói xong lời này lại thấy đôi mắt của Cừu Bách Lăng dưới lớp mặt nạ sáng ngời, chợt ý tứ sâu xa cười nói: “Đúng vậy, làm hàng xóm lâu như vậy, ta cũng nên chào hỏi hắn một chút…”
“Hắt xì…”
Trong Đại Hạ đỉnh, Vương Ma Tử đang luyện quyền đột nhiên hắt xì một cái, ngón tay vuốt mũi, Vương Ma Tử lẩm bẩn trong lòng: “Gần đây làm cái gì, không phải máy mắt cũng là nhảy múi.”
Đang nghĩ ngợi, Vương Ma Tử lại nghe giọng Gia Ngọc vang lên bên cạnh: “Vương thúc, ngươi thấy Mạt Lỵ đâu không?”
“Mạt Lỵ??” Vương Ma Tử gãi đầu, ánh mắt nhìn xung quanh lắc đầu nói: “Không thấy.”
“A!”
Gia Ngọc bĩu môi, vẻ mặt không vui cúi đầu quay về, chưa đi được hai bước đã thấy Gia Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua Vương Ma Tử.
“Sao thế?”
Vương Ma Tử bị tiểu nha đầu Gia Ngọc này nhìn chằm chằm đến hơi run rẩy, không tự chủ được đưa tay sờ mặt mình cũng không phát hiện trên mặt mình có thứ gì.