Tất nhiên một bát cháo đơn giản không thể lấp đầy bụng của mỗi người nhưng muốn thư giãn áp lực trên mặt tinh thần của mỗi người vẫn đưa đến hiệu quả không tệ.
Ít nhất sau khi Hắc Trác ăn bát cháo, vẻ mặt đờ đẫn ban đầu cũng khôi phục, sau khi liếm cái bát cháo trên tay sạch hơn chó, vẻ mặt u oán nhìn về phía Triệu Khách.
Ý là, một bát cháo này còn không đủ để hắn ta nhét kẽ răng.
“Các ngươi đều có triệu chứng mất nước không thích hợp ăn uống quá độ, nghỉ ngơi trước đã, chờ đến ngày mai lại khôi phục ăn uống bình thường.”
Lúc bốn người đến, Triệu Khách phát hiện bọn họ không bình thường, trạng thái tinh thần của mỗi người đều căng thẳng cực độ, là cái loại hơi có chút gió thổi cỏ lay rất có thể sẽ va chạm gây gổ.
Trên người càng xuất hiện triệu chứng mất nước, mất sức, đặc biệt là cái tên vốn nên lớn mạnh giống trâu như Hắc Trác, gần như nhục thể và tinh thần đều ở bờ vực chuẩn bị sụp đổ.
Lúc này thấy bọn họ bình tĩnh lại, Triệu Khách mới suy nghĩ về tin tức mà Thiên Dụ cung cấp lúc nấu cháo, nói: “Dựa theo lời ngươi, ta chắc chắn có mặt trên bảng danh sách.”
Nếu lời nói của Thiên Dụ là thật, vậy rất có thể sau khi hai người ác niệm Đại Giác và Cát Mã Bạt Hi đọ sức đã sinh ra một quái thai là Tội Bát La.
Triệu Khách suy đoán, lúc ấy Cát Mã Bạt Hi phát hiện mình không có cách nào hoàn toàn trấn áp ác niệm Đại Giác, ác niệm Đại Giác cũng không muốn hai bên tổn hại với Cát Mã Bạt Hi.
Cho nên giữa đôi bên đã đạt thành một sự cân bằng kỳ lạ nào đó, Tội Bát La đã ra đời trong trạng thái cân bằng này.
Suy đoán này cũng không phải Triệu Khách suy nghĩ viển vông không hề có căn cứ.
Chứng cứ lớn nhất là tên của tên này, chữ Bát này đại diện cho truyền thừa, y bát.
Chữ La này rất thú vị, trong Phật môn thật ra chứ này được trao cho hàm nghĩa sinh, càng nhiều hơn là tượng trưng cho ý niết bàn trọng sinh.
Cộng thêm chữ Tội đứng đầu, không phải là người kế thừa ý chí của Ma vương và Phật Đà sao?
Lời giải thích này rất phù hợp với mỗi một hành động của Tội Bát La mà Thiên Dụ kể lại.
Nếu đúng là như thế, Triệu Khách không cảm thấy hắn có thể may mắn thoát khỏi, nếu nói trong số người ở đây ai có thù với ác niệm Đại Giác, vậy chắc chắn là hắn.
Ngay cả Thiên Dụ cũng bị liệt kê trong bảng danh sách, sao hắn có thể may mắn thoát khỏi.
Ánh mắt Thiên Dụ nhìn chằm chằm Triệu Khách gật đầu cười nói: “Không sai, đây cũng là lý do vì sao ta muốn tới tìm ngươi!”
“Ta nghe ra được ngươi nói gần nói xa cũng có loại cười trên nỗi đau của người khác, nói chút đi, có ý tưởng gì.”
Triệu Khách nói xong lại bổ sung: “Nếu muốn ta rời khỏi cứ điểm, vậy không cần nhắc đến.”
Sau khi nghe Triệu Khách nói xong, Thiên Dụ lại thấy hơi khó xử.
Hắc Trác ngồi bên cạnh nghe vậy hơi không chịu nổi, đứng lên chỉ vào Triệu Khách nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn ngồi chờ chết?”
Hiển nhiên một bát cháo hoa không cách nào hoàn toàn xóa bỏ sự sợ hãi của Hắc Trác với Tội Bát La, đó là một sự tra tấn không cách nào miêu tả.
“Ngươi thử tưởng tượng xem, cảm giác ngươi bị kéo xuống xoa nắn thành một đoàn như mì sợi, ý thức của ngươi lại ở trạng thái tỉnh táo nhất, trải nghiệm cơn đau tàn nhẫn nhất, ngươi còn giữ gìn nơi quỷ quái này làm cái gì?”
Hắc Trác gào hét với Triệu Khách.
Đối mặt với Hắc Trác gáo hét, Triệu Khách cũng không cảm thấy tức giận vì vậy chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn ta, chờ sau khi hắn ta gào hét xong mới mở miệng hỏi ngược lại: “Vậy ngươi cảm thấy thêm ta, các ngươi có thể giết chết Tội Bát La sao?”
Hắc Trác ngạc nhiên, chợt cả người như rơi vào một loại khủng hoảng nào đó, ngồi bệt xuống dưới đất, hai tay ôm đầu như đang suy nghĩ khả năng không biết nào đó, nhưng chẳng mấy chốc đã bác bỏ lại tiếp tục suy nghĩ khả năng kế tiếp, cứ lặp đi lặp lại như thế…
Thấy Hắc Trác đã yên tĩnh lại, Triệu Khách mới đưa mắt nhìn về phía Thiên Dụ: “Ta biết ngươi muốn nói điều gì nhưng không có ý nghĩa, ngay từ đầu các ngươi đã mắc một sai lầm.”
“Cái gì!” Mọi người vặn hỏi.
Nhưng Triệu Khách cũng không đáp lại mà chậm rãi lấy một cái tẩu ra khỏi sách tem.
Lúc này Cừu Bách Lăng lại đi đến bên cạnh Triệu Khách, lấy ra một cái tẩu thuốc từ trong sách tem đưa cho Triệu Khách.
Triệu Khách nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Cừu Bách Lăng.
Tẩu thuốc này là thanh Sinh mệnh liễu yên cán mà hắn trả lại cho Hồng bà bà.
“Trước khi lần thi đấu tranh bá này bắt đầu, Hồng bà bà để ta đưa tẩu thuốc này cho ngươi, nàng nói ngươi có thể hận nàng, nhưng đây là đồ vật của sư phụ ngươi!”
Triệu Khách nhìn tẩu thuốc một lúc, sau khi do dự một lát mới nhận lấy tẩu thuốc.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tẩu thuốc này, khí tức sinh mệnh dày đặc ở bên trong như bị sức mạnh tự nhiên của hắn kích phát, trong tẩu thuốc nổi lên một vầng sáng màu xanh.
“Các ngươi sai lầm!”
Triệu Khách lấy ra thuốc lá sợi dùng đầu ngón tay nặn thành một cục, cẩn thận nhét vào trong ống thuốc: “Trong bối cảnh thế giới lần này, ngươi, ta, hay người đưa thư khác đều là vai phụ, nếu là vai phụ vậy đừng mơ tưởng làm việc của nhân vật chính.”
“Vai phụ!”