Triệu Khách mới rời khỏi Đại Hạ đỉnh vẫn chưa đến thời gian một chén trà, một tên tiểu Tát Mãn trẻ tuổi đã vội vàng chạy đến.
“Đại hộ pháp, hòa thượng gây chuyện trước đó lại đến.”
“Hòa thượng gây chuyện?” Triệu Khách suy nghĩ chắc chắn Tam Giới không có khả năng đến nữa, vậy cũng chỉ có tên Ngọc Hành này.
Trước đó còn muốn giết hắn, kết quả phải chịu một thiệt thòi lớn rời đi.
Lúc này mới cách một ngày đã tự đưa tới cửa??
Triệu Khách cũng không nhịn được cảm thấy rất hoang mang với việc này, nhưng hắn vẫn muốn gặp trước lại nói.
Vì có chuyện lúc trước, cho nên Ngọc Hành không thể đi vào cứ điểm, chỉ có thể đứng bên ngoài cứ điểm chờ đợi.
Sau khi thấy Triệu Khách, trên mặt Ngọc Hành nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, hiển nhiên cũng rất xấu hổ.
“Triệu huynh, có thể mượn một bước nói chuyện không!”
Triệu Khách gật đầu không làm khó Ngọc Hành vì chuyện này, để người ta mở cửa lớn cứ điểm.
Ngọc Hành nhìn thoáng qua rừng cây mênh mông sau cửa lớn, do dự một chút vẫn cất bước đi vào.
Sau khi thấy Triệu Khách, Ngọc Hành lấy ra một chiếc danh thiếp màu vàng từ trong ngực giao cho Triệu Khách.
“Thứ gì?”
Triệu Khách nhìn danh thiếp, không hiểu lúc này Ngọc Hành đến đây đưa thứ này cho hắn làm gì?
“Đây là chiến thư mà Đại tôn giả đưa cho ngài!”
Đại tôn giả?? Tội Bát La!
Triệu Khách mở danh thiếp ra xem, chợt lại có một loại cảm giác hoang đường, ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Hành: “Ngươi đừng nói cho ta biết hiện tại Phật môn đã quy thuận Tội Bát La.”
“Không phải quy thuận mà là cung phụng, Đại tôn giả là Phật quả của hai vị Phật giả Tam Giới hộ pháp và Chí tôn Cát Mã Bạt Hi, cũng là Phật sống đương thời, tất nhiên nên được vạn tăng cung phụng.”
Sau khi nghe Ngọc Hành nói xong, Triệu Khách ngạc nhiên một lúc lâu cuối cùng đã hiểu rõ điều gì đó, thậm chí không nhịn được vỗ tay khen ngợi Cát Mã Bạt Hi, vì phục hưng Phật môn, vị ngưu nhân này thật sự đã nhọc lòng.
Như suy đoán của hắn trước đó, lúc Cát Mã Bạt Hi phong ấn ác niệm Đại Giác, sau khi phát hiện không thể đạt đến hiệu quả mà mình dự đoán đã lùi lại một bước với ác niệm Đại Giác, dùng điều này để sáng tạo ra quái thai Tội Bát La này.
Nhưng bây giờ nghĩ lại là hắn suy nghĩ quá đơn thuần, so với nói Tội Bát La là sản phẩm sau khi cả hai thỏa hiệp, chẳng thà nói Tội Bát La là do Cát Mã Bạt Hi chủ đạo sáng tạo ra.
Cứ dựa theo lời nói của Ngọc Hành, đây là Phật quả do Cát Mã Bạt Hi và Tam Giới hòa thượng biến thành.
Mặc dù cách nói này cũng không hề sai lầm, nhưng nếu là như vậy tính chất của sự kiện này đã xuất hiện sự thay đổi.
Nếu việc Tam Giới là ma bị phát hiện, hiện tại toàn bộ Phật môn do Tội Bát La cầm đầu, lại thêm được tôn vinh là Đại tôn giả, dù chuyện này ồn ào đến tận triều đình thì Phật môn cũng không sợ hãi.
Chứ đừng nói đến, đám người Triệu Khách căn bản không có đủ chứng cứ.
“A, đúng là…”
Trong chốc lát Triệu Khách không hiểu nên khâm phục sự cơ trí và quyết đoán của Cát Mã Bạt Hi, hay nên cảm thấy khinh bỉ hắn ta không phân biệt được trắng đen.
Nhưng mặc kệ như thế nào, chiêu này của Cát Mã Bạt Hi đã bác bỏ tất cả suy đoán trước đó của hắn.
Phật môn vẫn giữ được vốn liếng tranh bá với Toàn Chân giáo.
Vốn lần này đã trở nên vặn vẹo, hoàn toàn lệch khỏi lịch sử, Cát Mã Bạt Hi lại một tay ổn định lại trật tự, cưỡng ép kéo về đường cũ một lần nữa.
Mở phong chiến thư trên tay ra, phía trên cũng không viết cái gì chỉ viết một con số.
18!
“Đúng, ngươi là người thứ mười tám!” Ngọc Hành nhắc nhở.
Nếu Tội Bát La giết ba người một ngày, vậy hắn cũng chỉ còn lại thời gian sáu ngày.
“Nếu ngươi sợ, có thể tìm Đỉnh chấn tứ phương quy y Phật môn, đây là Đỉnh chấn tứ phương để ta chuyển lời cho ngươi, chỉ cần ngươi muốn.”
Sau khi Ngọc Hành một hơi chuyển tất cả những lời muốn nói, lại chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi còn dùng bả tai đụng mạnh vào người Triệu Khách, bĩu môi ngẩng đầu đi ra ngoài.
“Đại hộ pháp, tên này quá phách lối, lần này hắn chỉ đến một mình, chúng ta có nên dạy dỗ hắn một chút không!”
Mấy tiểu Tát Mãn trẻ tuổi đứng đằng xa thấy dáng vẻ phách lối của Ngọc Hành, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi hận không thể đánh Ngọc Hành một trận ngay bây giờ.
“Để hắn đi thôi, Đại Tát Mãn đâu?”
“Trước đó Đại Tát Mãn dẫn theo mấy vị trưởng lão, nghe nói muốn bàn bạc đối sách với những giáo phái đó.”
Sau khi Triệu Khách ồ lên một tiếng liền để đám tiểu Tát Mãn này giải tán, đợi bọn họ đi xa mới mở tay ra, trong lòng bàn tay lại có thêm một tờ giấy, đây mới là lời mà Ngọc Hành thật sự muốn nói.
Mở tờ giấy ra, chỉ thấy tờ giấy một trước một sau đều viết một câu.
Mặt trước: “Tể Hứa là Bàn Tam.”
“Hóa ra là hắn!”
Triệu Khách có chút ấn tượng với cái tên này, lúc vừa tiến vào trụ sở hình như hai người từng nói chuyện, hắn ta lại là Bàn Tam đứng hạng nhất trên bảng điểm.
Điều này khiến Triệu Khách cảm thấy bất ngờ.
Lật mặt còn lại của tờ giấy, chỉ thấy trên mặt trái viết tên một người, không, không phải tên, phải là pháp danh, gọi là Ngộ Mộng.
Cái này là có ý gì??