Nhìn pháp danh này, Triệu Khách cau mày suy nghĩ vì sao Ngọc Hành phải mạo hiểm truyền lại tin tức này cho hắn?
Lại nói, Ngộ Mộng hòa thượng là ai??
Ở bên khác, Ngọc Hành đã đi ra khỏi rừng cây đột nhiên dừng bước, lạnh nhạt nhìn chằm chằm sau lưng: “Ra đi, từ xa ta đã ngửi được mùi máu tươi ở trên người ngươi.”
“Hắc hắc, hòa thượng chí tôn không yên lòng ngươi, cho nên để ta đến nhìn xem.”
Trong bóng tối, bóng dáng Bàn Tam lặng yên không tiếng động đi tới, thân thể dựa nghiêng vào gốc đại thụ, dáng vẻ bất cần đời.
“Hừ! Nhìn xong chưa, trở về đi.”
Ngọc Hành nói xong muốn đi, hắn ta không muốn đứng chung với Bàn Tam một khắc nào.
Từ đầu đến chân tên này là một kẻ điên, đánh cược với mình lại trực tiếp khiến ba người A Hoàng chết bất đắc kỳ tử, theo ý của Bàn Tam, hắn ta chỉ muốn nhìn dáng vẻ hòa thượng phá giới mà thôi.
Lúc mình rất căm tức, thuận tiện thấy được mình phá giới.
Mạng bốn người cộng thêm thấy mình phá giới, dường như là một việc khiến hắn ta rất vui vẻ.
Đối mặt với tên điên này, thậm chí trong lòng Ngọc Hành còn nổi lên sát cơ, nhưng hai người còn chưa ra tay thì Tội Bát La đã xuất hiện.
Hiện tại hai người đều là người dưới trướng Tội Bát La, sự sống chết đều bị Tội Bát La nắm trong tay.
Đây là lý do vì sao Ngọc Hành đích thân đến đưa chiến thư cho Triệu Khách.
“Hừ!”
Nhìn Ngọc Hành rời đi, Bàn Tam bĩu môi lẩm bẩm: “Sớm muộn gì ta cũng tháo đầu ngươi xuống làm cái bô.”
Lúc chạng vạng tối, Đại Tát Mãn chạy về, sau khi vội vàng ăn chút gì đó lại thấy chiến thư trên tay Triệu Khách.
“Ngươi cũng có!”
Đại Tát Mãn nhận lấy nhìn, đợi sau khi thấy số 18 khuôn mặt kia lập tức nhẹ nhàng thở ra, lấy ra một tờ chiến thư giống như đúc từ trong ngực đưa cho Triệu Khách.
Mở ra nhìn, bên trên viết là 16.
Hôm nay, rất nhiều giáo chủ đều nhận được chiến thư đến từ Tội Bát La, người đi đưa chiến thư lại là cao tăng Phật môn đắc đạo.
Bọn họ mới biết hiện nay toàn bộ Phật môn đã tiếp nhận sự thống soái của Tội Bát La.
Tội Bát La trở thành đại chí tôn Phật môn, đồng thời trong sự chứng kiến của hai mươi tám vị cao tăng Phật môn, tất cả đệ tử Phật môn đều tiến hành thăm viếng.
Về phần những đệ tử Phật môn biến mất bao gồm Tam Giới, Cát Mã Bạt Hi, cùng đám tăng nhân theo Cát Mã Bạt Hi lên núi, hoàn toàn tiến vào thế giới Tây phương cực lạc.
Đây là vấn đề đã được thống nhất, không ai có thể vi phạm.
“Ha ha, thật trùng hợp, hai ta cùng một ngày!”
Sau khi Triệu Khách thấy chiến thư lại mỉm cười tự nhiên.
Đại Tát Mãn thấy thế cũng im lặng, lười phải nói nhảm với Triệu Khách, ăn xong liền tiến vào phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Đại Tát Mãn rời đi, một mình Triệu Khách ngồi trong đại điện nhìn bầu trời sao trên đỉnh đầu, hàng lông mày lại cau chặt lại.
Đồng thời khống chế phân thân báo cáo việc hôm nay cho Triệu Mẫn, để nàng tạm thời án binh bất động.
Vốn tưởng Phật môn sẽ lật thuyền trong mương, không gượng dậy nổi.
Lại không ngờ, không có Cát Mã Bạt Hi và Tam Giới hòa thượng, lại đổi lấy một thần tiên càng lớn hơn.
Lúc này Triệu Khách cũng không khỏi buồn bực suy nghĩ, chẳng lẽ bọn họ nhất định phải biến thành vai phụ trong nội dung cốt truyện?
“Không! Chắc chắn còn có những cách khác.”
Triệu Khách chậm rãi đứng lên, sau khi đi qua đi lại trong đại điện mấy bước đột nhiên nghĩ đến một người, lúc này vỗ gáy một cái: “Đúng vậy, sao ta lại quên mất nàng.”
Nghĩ đến nàng, ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, lúc này tập trung ý chí khống chế phân thân ở trong doanh trướng của Triệu Mẫn, sau khi đào một cái lỗ ngay tại chỗ lại lặng lẽ chạy ra khỏi doanh trướng của Triệu Mẫn.
Lần đại biện luận Phật Đạo này liên quan đến tương lai Nguyên triều với Trung Nguyên, cùng vấn đề thống trị cương thổ khác.
Cho nên đặc biệt chú ý, chỉ cần là người có chút thân phận đều trú đóng ở nơi này.
Triệu Khách không tốn quá nhiều sức lực đã tìm được một doanh trướng màu hồng, bên ngoài tòa doanh trướng này treo đầy cờ màu, ba đội ngũ hình thành đội tuần tra không một khe hở.
Còn có rất nhiều thị nữ ra vào, hầu hạ chủ nhân của tòa doanh trướng này.
Còn ở xung quanh doanh trướng, tuy phân thân Triệu Khách không thấy nhưng cũng có thể phát hiện luồng sát khí như có như không.
Hiển nhiên có cao thủ hàng đầu ẩn nấp ở xung quanh.
Bàn về quy mô, dù là ở phương diện nào thì tòa doanh trướng này đều phô trương hơn vị Tam công tử Triệu Mẫn tay nắm binh quyền.
Triệu Khách cũng không chủ động đến gần, chỉ đứng chờ xung quanh doanh trướng.
Quả nhiên qua thời gian chưa đến một nén nhang, một thị nữ mặc váy màu hồng ôm chậu bạc đi ra từ trong lều vải, còn chưa đi được mấy bước đã đi đến chỗ Triệu Khách ẩn nấp.
Người kia khẽ vẫy tay, Triệu Khách nhảy ra từ nơi ẩn thân cuộn mình thành một đoàn ở trong chậu bạc.
Lúc này mới nghe thấy người kia nói: “Ngươi điên rồi, ngươi cũng dám xông vào doanh trướng của công chúa, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, sau lưng công chúa này còn có hai vị cao thủ không thua gì người dự bị.”
“Hắc hắc, đây không phải không có cách nào sao.”
Triệu Khách thò đầu ra mỉm cười với Lộ Hạo trước mặt, đáng tiếc nụ cười của tê tê thật sự không hề đẹp đẽ, trông càng giống như muốn cắn người.