Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2413 - Chương 2413 - Ngộ Mộng (3)

Chương 2413 - Ngộ Mộng (3)
Chương 2413 - Ngộ Mộng (3)

“Nói nhanh, đợi chút nữa ta còn phải hầu hạ công chúa tắm rửa.”

Trong khoảng thời gian này địa vị đã dần vững chắc, vì việc lần trước ở Tông Nhân phủ, Lộ Hạo đã thuận lợi trở thành thị nữ thiếp thân của công chúa.

Tuy không có quyền lực gì, nhưng trong khoảng thời gian này lợi ích nhận được vẫn khá kinh người, khiến trong lòng Triệu Khách thấy rất hâm mộ.

Đây là sự thoải mái khi từ bỏ nhiệm vụ chính tuyến, tuy đã mất đi nhiệm vụ chính tuyến rất nhiều phần thưởng, nhưng dựa vào những tuyến nhiệm vụ đó cũng đủ để thu hoạch được lợi ích không tưởng tượng nổi ở trong không gian này.

“Hiện tại ta cần giúp đỡ.”

Triệu Khách không hề khách sáo với Lộ Hạo, trực tiếp nói rõ tình huống hiện tại của trận tranh đấu Phật Đạo này cho Lộ Hạo.

Đợi sau khi nghe được tình huống bên trong đã biến thành dáng vẻ này, trong lòng Lộ Hạo vừa cảm thấy ngạc nhiên vừa may mắn.

Cũng may minh không gia nhập vào nhiệm vụ chính tuyến, nếu không hiện tại cũng sẽ gặp xui xẻo giống Triệu Khách.

“Vậy rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Đầu tiên phải nói trước, hiện tại ta chỉ là thị nữ của công chúa, cũng không phải vương phi Đại Hạ, trên tay không có mười vạn binh quyền cho ngươi.”

Nghĩ đến lần trước ở Đại Hạ, Lộ Hạo tuyệt đối đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.

Đương nhiên lần này kém một chút, nhưng tin tưởng Lộ Hạo cứ tiếp tục kinh doanh, một khi mưu đồ thành công, nếu trở thành hoàng phi Nguyên triều vậy coi như súng bắn chim biến thành pháo, quyền lợi sẽ áp đảo đám người đau khổ bọn họ.

Dù là quái thai đại ma đại Phật như Tội Bát La, thấy nàng cũng phải cúi đầu hành lễ.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lộ Hạo có thể đọ sức thắng những nữ nhân này mới được, Triệu Khách lại không hề lo lắng về điểm này.

Dù sao người hiểu rõ nam nhân nhất, thường là nam nhân.

Nói thật Triệu Khách rất hy vong trên tay Lộ Hạo có thể có mười vạn binh quyền, đến lúc đó mười vạn thiết kỵ tạo thành dòng lũ sắt thép, cho dù là Tội Bát La cũng phải nghe ngóng rồi chuồn đi.

Nếu nói vậy, nhiệm vụ lần này sẽ đơn giản hơn nhiều.

Đáng tiếc loại món ngon thế này, Triệu Khách cũng chỉ có thể tự sướng một chút mà thôi.

“Tìm người giúp ta trước trưa ngày mai, người này không có bức họa, không có manh mối, chỉ biết là một tên hòa thượng, cùng một pháp danh gọi là Ngộ Mộng.”

Ngọc Hành sẽ không vô duyên vô cớ cho hắn một cái tên, chắc chắn đang nhắc nhở cái gì đó.

Tuy Triệu Khách rất nghi ngờ lai lịch của cái tên này lại vẫn quyết định tìm thử xem, nhưng loại chuyện này để hắn tự đi tìm, có trời mới biết phải tìm tới khi nào.

Ngược lại đối với Lộ Hạo, loại chuyện tìm người này lại dễ như trở bàn tay.

“Ừm, điều này cũng không khó, sau khi tìm được ta sẽ thông báo cho ngươi.” Lộ Hạo ghi lại tên rồi gật đầu, lại nhanh chóng từ biệt Triệu Khách.

Thấy bóng dáng Triệu Khách biến mất trong bụi cây như lão thử, trong lòng Lộ Hạo không khỏi chìm vào suy nghĩ.

“Này, Lộ Phi Yến, ngươi lằng nhằng ở bên ngoài cái gì thế, nhanh lên!”

Lúc này trong lều vải truyền đến tiếng thúc giục của công chúa, khiến ánh mắt Lộ Hạo sáng ngời, nhếch miệng để lộ ra đôi răng nanh đáng yêu, thè lưỡi liếm môi một cái: “Đến ngay đây!”

Trưa ngày tiếp theo, Triệu Khách và Đại Tát Mãn đến trụ sở liên minh.

Người các giáo phái lớn khác đã tụ tập lại thành một nhóm, thậm chí Triệu Chí Kính cũng đến.

Thủ lĩnh các phái hội tụ lại, suy nghĩ của mỗi người không giống nhau, trong chốc lát không ai chủ động mở miệng.

Thật ra nói đến cũng rất lúng túng, đại biện luận Phật Đạo là việc giữa Phật môn và Toàn Chân giáo, căn bản không có một chữ nào liên quan đến những giáo phái, cũng như giáo đình bọn họ, việc này có đánh tám trăng dặm cũng không liên quan đến ngươi, ngươi nói ngươi chạy đến nơi này làm gì?

Ngoài miệng hô hào chủ trì công đạo, trên thực tế cũng muốn chia cắt được một chén canh từ trên con thuyền lớn sắp chìm Toàn Chân giáo này.

Thậm chí còn chưa từng nghe nói tên của giáo phái khác, điều này cũng không tính là quá đáng.

Nghe nói có một vài sơn tặc cường đại, lúc nghe chuyện này đã dứt khoát tụ tập lại, tùy ý tìm một vài kinh thư không biết đến từ nơi nào, sau khi cắt câu lấy nghĩa chép cái này một chút, chép cái kia một chút đã hợp thành một giáo phái.

Đương nhiên lúc những giáo phái tạm thời này còn chưa đến Đại Đô, đã bị đám người đưa thư Tề Lượng đánh giết sạch sẽ.

Mặc dù có một số cá lọt lướt, nhưng sau khi trải qua việc thiên phạt ở Đại Đô đều sợ vỡ mật, không có can đảm đến nơi này mạo hiểm nữa.

Có thể nghĩ lúc Triệu Chí Kính ngồi trên ghế những những tên cường đạo dự định đến chia cắt tài sản nhà mình, trong lòng hắn ta buồn rầu đến mức nào.

Một đám lão đại ngồi trong lều vải tạm thời, từng người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai biết phải mở miệng như thế nào.

Bên ngoài lại kêu loạn khắp nơi, còn ồn ào hơn cả phố xá sầm uất.

Có đủ đệ tử các phía, phần lớn là người Hồ nhiều hơn, ngôn ngữ cũng rất cổ quái, giọng Ba Tư, giọng Đại Thục gì đó, những ngôn ngữ lung tung rối loạn không hiểu được, cộng thêm vấn đề giáo nghĩa của đôi bên.

Triệu Khách ngồi trên tán cây, đã thấy được ba vụ đánh nhau.

“Đám người ô hợp!”

Bình Luận (0)
Comment