Vốn Triệu Khách không trông cậy những người này có tác dụng gì với Tội Bát La, lúc này xem ra đâu chỉ không có tác dụng, chỉ mong không cản trở đã phải cảm ơn trời đất.
Lúc này Triệu Khách không khỏi nghĩ đến câu nói lưu truyền trong hiện thực, không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo.
Thật không may, dường như hai hạng này đều chiếm đủ, chỉ thiếu kêu lên một câu lão tử treo máy, các ngươi tùy ý.
Miêu Đạo Nhất cũng đến, cùng mấy sư huynh đệ chen chúc trong đám đông, sau khi hết nhìn đông đến nhìn tây một trận, chỉ không tìm được Triệu Khách trốn trên tàng cây lại có vẻ hơi thất vọng.
“Ngươi không tính gọi hắn sao?”
Không biết từ lúc nào, Thiên Dụ đã ngồi ngay ngắn bên cạnh Triệu Khách ở phía trên tàng cây kia.
Dường như Triệu Khách đã sớm biết sự xuất hiện của Thiên Dụ, không hề cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại chỉ hai nhóm người đang đánh nhau cách đó không xa nói: “Là người tác hợp cho lần liên minh này, lúc này ngươi không nên đi ổn định lòng quân sao?”
Sau khi mí mắt Thiên Dụ giật giật mấy cái mất tự nhiên, vẻ mặt gỗ mục không thể điêu khắc cũng nói: “Một đám người ngớ ngẩn, lão tử không dẫn dắt được.”
Một người đưa thư hệ xem bói cường đại có địa vị không thua gì hệ thánh quang phụ trợ đỉnh phong ở trong không gian khủng bố, thậm chí còn cao hơn.
Phải biết cho dù là một số đoàn đội gặp được một tên người đưa thư hệ xem bói, cùng thường dùng quy cách cực cao để kết giao với đối phương, thậm chí còn chủ động giao ra quyền chỉ huy.
Có thể nghĩ tác dụng mà người đưa thư hệ xem bói có thể phát huy được.
Chứ đừng nói đến Thiên Dụ này, nói không khách sáo ở dưới tiên tri, hắn ta đã là người mạnh nhất, cho dù hội trưởng hiệp hội xem bói thì tạo nghệ xem bói cũng chưa chắc có thể so sánh với Thiên Dụ.
Một người phụ trợ đỉnh phong như thế lại nói không dẫn dắt được, có thể thấy đám người này đã ngu đến trình độ không có thuốc chữa.
Trên thực tế, sở dĩ liên minh này tồn tại cũng vì Thiên Dụ đã bỏ vào rất nhiều tâm huyết và sức lực, cân bằng sự xung đột giữa rất nhiều giáo phái.
Nếu không căn bản cũng không thể xuất hiện cảnh tượng trước mắt.
Tuy Thiên Dụ đã cố hết sức trong việc cân bằng mấy giáo phái, nhưng chó mèo chung quy vẫn là chó mèo.
Ngoại trừ một ít giáo phái lớn như giáo đình, Bái Hỏa giáo đủ loại, giữa các giáo phái khác có một đống việc vụn vặt rắm chó.
Không phải ngươi đoạt địa bàn của ta, cũng là ta ngủ với tình nhân của ngươi, đơn giản cũng là người trong giang hồ.
Thiên Dụ đã từng gặp Tội Bát La, hoàn toàn không ôm ấp một chút hy vọng gì với đám người ô hợp này.
Quan trọng nhất là, có lẽ hắn ta phải chết!
Thiên Dụ lấy ra một tờ chiến thư giống như đúc Triệu Khách từ trong sách tem đưa cho Triệu Khách.
Triệu Khách hơi nhíu mày cầm bức chiến thư này ở trên tay, sau khi mở ra trên đó việc một chữ “ba”.
“Ngươi là người thứ ba!!”
Sau khi Triệu Khách nhìn số này không khỏi ngạc nhiên, việc Thiên Dụ ở trên danh sách là việc ván đã đóng thuyền, nhưng Triệu Khách không ngờ hắn ta lại là nhóm đầu tiên.
Điều này thật sự vượt ra khỏi sự dự đoán của Triệu Khách.
Trên thực tế, hôm nay bọn họ đến đây là muốn xem thử Tội Bát La hạ chiến thư, rốt cuộc là một loại mục đích như thế nào.
Nếu chỉ đơn thuần là muốn giết người, vậy Triệu Khách sẽ rất xấu hổ, bắt đầu chuẩn bị việc vỗ mông rời đi.
Nhưng trực giác nói cho Triệu Khách biết, nếu Tội Bát La muốn giết người cũng không cần phải rắc rối như vậy, còn hạ chiến thư cái gì? Dựa vào thực lực của hắn ta, hoàn toàn có thể một đêm trực tiếp giết sạch tất cả mọi người.
Nếu là như vậy, vì sao mỗi ngày còn phải thiết lập giết ba người.
Chính vì loại dự cảm này mới có thể khiến Triệu Khách và Đại Tát Mãn cùng chạy đến đây xem rõ ngọn ngành.
Nhóm người đầu tiên bị hạ chiến thư, tất nhiên cũng trở thành đá thử vàng trong mắt mọi người.
“Không phải thứ ba, là hạng nhất!” Ý cười trên mặt Thiên Dụ trở nên đắng chát.
“Đầu tiên là Hồng y chủ giáo của giáo đình, hôm qua tên này nhận được chiến thư đã quyết đoán bỏ chạy, hiện tại người ngồi ở bên trong chỉ là một thế thân của hắn.”
Nói đến đây, Thiên Dụ không khỏi khinh bỉ vị Hồng y chủ giáo này một trận.
Cũng không phải khinh bỉ hắn ta lâm trận bỏ chạy, mà khinh bỉ hắn ta cũng đã đi rồi còn để lại một thế thân để chết thay, điều mỉa mai hơn là vị thế thân này ngoại trừ quần áo và vẻ bề ngoài, trên tay lại không có một chiếc nhẫn này.
Hắn nhớ kỹ trên mười đầu ngón tay của vị Hồng y chủ giáo này, hận không thể mỗi ngón đều đeo hai cái nhẫn vàng to mới tốt.
“Vị thứ hai là một vị trưởng lão Ma Ni giáo một giáo phái Tây Vực, ha ha, thật không may, lão gia hỏa này cũng không sợ chết, thậm chí nói lời lẽ hào hùng muốn đồng quy vu tận với Tội Bát La, kích động nhướn mày trợn mắt, kết quả uống một chén rượu đã viên tịch.”
Sau khi nói đến đây, Triệu Khách đã thấy vẻ đắng chát trên mặt Thiên Dụ dày đặc không tan đi được.
“Thật ra ngươi cũng có thể chạy!”
Triệu Khách suy nghĩ rồi nói.