Dù sao đá thử vàng tuyệt đối không phải chuyện tốt, đổi lại là hắn thì hắn không chỉ chuồn đi, trước khi đi còn phải để lại niềm vui bất ngờ cho đối phương.
Thiên Dụ không trả lời vấn đề của Triệu Khách.
Ai cũng có thể chạy, duy chỉ có hắn ta là không được, một khi chạy trốn vậy sẽ thua thật.
Hắn đã xem bói cả một đêm, dường như sinh cơ duy nhất cũng là buông tay đánh cược một lần, trên hai sự lựa chọn chạy trốn hoặc đầu hàng này, cuối cùng đã nhận được câu trả lời chắc chắn chỉ là một con đường chết, tuyệt đối không có sinh cơ đáng nói.
“Có lẽ trở thành đá thử vàng cũng là một phần thiên chức của ta.”
Thiên Dụ ngẩng đầu nhìn bầu trời, yên tĩnh hưởng thụ ánh nắng chiếu xuống khuôn mặt: “Đến rời!”
Nói xong lời này, bầu trời đột nhiên bị mây đen bao trùm, ánh nắng trên khuôn mặt Thiên Dụ cũng biến mất.
“Đinh linh đinh linh.”
Tiếng lục lạc truyền vào trong tai, chỉ nghe từng tiếng tụng kinh trầm thấp truyền đến từ đằng xa.
Khác với lần trước, lần này Phật môn cũng không tiến công với thanh thế to lớn, chỉ có một bộ phận tăng nhân tay cầm mõ, chuyển luân cùng đủ loại pháp khí đi ra từ trong rừng.
Tám vị tăng nhân như tu luyện nhục thể kim cương đi theo phía sau, trên vai gánh một chiếc kiệu lớn, mơ hồ có thể thấy được hình dáng.
“Đến rồi!”
Một tên đệ tử vội vàng xông vào trong đại trướng, vẻ mặt hoảng sợ không có cách nào cứ như gặp quỷ.
Nguyên nhân không có gì khác, đơn giản là xung quanh cỗ kiệu này treo hơn mười cái đầu lâu.
Một cái lại một cái treo trên cỗ kiệu, điều quỷ dị hơn là khuôn mặt trên những cái đầu này giống với những tăng nhân đã thấy trên trụ sở Phật môn vào ngày đó.
Dáng vẻ rất vui vẻ kết thúc, có người khoa trương hơn còn thè lưỡi, dáng vẻ thoải mái lên trời.
“Cái đó là…”
Đợi đến khi thấy những cái đầu này, Hồng y chủ giáo đại diện cho giáo đình ở trong đám người lập tức mở to mắt nhìn, dáng vẻ không thể tin được hét to: “Oh my god.”
Sau khi kêy lên, cả người như bỗng chốc mất đi chỗ dựa đáng tin cậy, lảo đảo nghiêng ngả lao tới.
“Cam Đạo Phu! Ngũ Đức, Y Ân…”
Nhìn đầu của đồng bạn ngày xưa, Hồng y chủ giáo sụp đổ khóc lớn ngã nhào vào đó, phát ra tiếng kêu tức giận như dã thú.
“Đều là người của giáo đình.”
Mọi người thấy đầu người, nhận ra những người này đều là quân hộ vệ của giáo đình.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là theo tiếng kêu khóc của Hồng y chủ giáo, mặt mũi của hắn ta cũng xuất hiện sự thay đổi theo.
Cả khuôn mặt như ngọn nến bị hòa tan, lộ ra vẻ bề ngoài thật sự.
“Giả!”
Lần này sắc mặt mọi người thay đổi, không ngờ Hồng y đại chủ giáo trước mặt lại là một tên giả mạo.
Nhìn những cái đầu người treo xung quanh cỗ kiệu, không cần làm rõ việc này, trong lòng mọi người cũng đã có đáp án.
Nhưng đầy đều là thân tín bên cạnh Hồng y đại chủ giáo, vậy Hồng y đại chủ giáo đang ở đâu?
“Hạ kiệu!”
Tám vị kim cương buông kiệu côn trên vai xuống, kéo màn kiệu ra, lúc này mọi người mới ngạc nhiên phát hiện người ngồi trong kiệu cũng không phải Tội Bát La, mà là Hồng y đại chủ giáo dùng thế thân rồi lẩn trốn.
Nhưng sắc mặt Đại chủ giáo trắng bệch, ngồi trong kiệu vẻ mặt mê man rất giống thỏ trắng nhỏ bị dọa sợ.
“Chủ giáo! Vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy!”
Thị vệ giả mạo Hồng y đại chủ giáo nhào tới, hai tay siết chặt bàn tay đeo đầy vàng bạc châu báu của Hồng y đại chủ giáo, liều mạng lắc lư.
Nhưng Hồng y đại chủ giáo trước mặt lại như không nghe thấy, trong ánh mắt đờ đẫn thỉnh thoảng hiện ra vẻ lo lắng và hoảng sợ.
Hắn ta như đang tự hỏi điều gì đó, lại như đã chui vào trong cái sừng trâu nào đó không cách nào tự kiềm chế.
Ngay lúc này, bên tai mọi người truyền đến tiếng vặn hỏi nhẹ nhàng: “Đại giáo chủ, chúng ta đã đến nơi, ngươi đã nghĩ ra đáp án cho vấn đề mà ta hỏi ngươi chưa!”
Theo một tiếng vặn hỏi, Phật tăng hai bên nhao nhao quỳ gối, một hương hoa nhàn nhạt bay tới khiến người ta cảm thấy thoải mái sảng khoái.
Ngay sau đó, một tăng nhân trẻ tuổi đi chân trần, trên người khoác áo cà sa đỏ tươi như máu, trong giây lát đã dạo bước đến bên cạnh Hồng y đại chủ giáo.
“Ta…”
Vẻ mặt Hồng y đại chủ giáo lập tức cứng đờ ở trên mặt, mồ hôi hột lớn khoảng hạt đậu lăn xuống theo cái trán.
“Ngươi vẫn chưa nghĩ ra đáp án, vậy không ngại tự mình đi hỏi một chút là được!” Khuôn mặt Tội Bát La không biểu cảm, lúc đang nói chuyện người đã đi ra hơn mười trượng.
Nhìn bóng lưng Tội Bát La, trong ánh mắt Hồng y đại chủ giáo bắn ra tia sáng lạnh thấu xương, một con dao găm màu vàng bị hắn ta siết chặt trong tay nhưng hắn ta còn chưa kịp có hành động gì.
Một cơn gió mát thổi tới, vị Đại giáo chủ hưởng thụ sự vinh diệu chí cao lại im hơi lặng tiếng, thân thể như lá cây khô khốc tan thành mây khói trong giây lát…
Tan thành mây khói chỉ là việc trong nháy mắt.
Có lẽ hồng y đại chủ giáo có thể nào cũng không ngờ mình lại chết thê thảm như thế.
Nhưng mọi người không ai quan tâm sự sống chết của hắn ta, càng nhiều hơn là hoảng sợ trước thực lực của Tội Bát La.