Một trong mười hai vị đại chủ giáo đỉnh phong nòng cốt của giáo đình, hắn ta tuyệt đối chiếm cứ bốn chữ tên đứng hàng đầu trong đông đảo giáo chủ.
Nhưng một vị cao thủ đỉnh phong như vậy, chỉ trong giây lát như một đống cát vàng không có cơ hội giãy giụa, bị gió thổi không còn một mảnh.
“Tội Bát La!”
Ánh mắt Triệu Khách quan sát tỉ mỉ Tội Bát La, đúng như đám người Thiên Dụ đã miêu tả với hắn vào ngày hôm qua, ngũ quan đoan chính thậm chí có thể dùng tuấn tú để hình dung.
Nếu hắn không nghe đám người Thiên Dụ miêu tả, không biết lai lịch của Tội Bát La.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau chỉ dựa vào vẻ ngoài, Triệu Khách không dám nói trong lòng có thiện cảm nhưng tuyệt đối sẽ không cố ý làm khó dễ, dù sao có thể nhìn thấy một khuôn mặt khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui cũng là một việc rất hiếm có.
Tội Bát La lấy ra một cái sổ tay từ trong áo cà sa rộng thùng thình, sau khi mở sổ tay ra lại cầm cái bút lông kẹp trong quyển sổ tay.
Ngay lúc mọi người ngẩn ngơ, đột nhiên thấy Tội Bát La nhấc bút lên điểm vào mi tâm của một tên không biết là đệ tử của giáo phái nào.
“Phốc xoẹt!”
Đầu bút lông mềm mại như thanh kiếm sắc bén, đâm ra một cái lỗ lớn bằng ngón cái ở trên đầu đối phương.
Thấy đệ tử nhà mình bị giết, một tên trưởng lão vừa kinh vừa sợ, khó thở giận dữ hét lên: “Tên trọc, ngươi mẹ nó muốn chết!”
“Phốc!”
Vừa nói xong cũng không thấy đầu bút lông trên tay Tội Bát La run lên, một giọt máu đỏ tươi lóe ra một vết máu trong không khí.
“Cẩn thận!”
Trong nháy mắt thấy vết máu lướt qua, ba người đồng thời ra tay.
Giáo chủ Ma Ni giáo lấy ra một ngọn lửa màu xanh băng, trong nháy mắt đã đóng băng hư không, nhưng vết máu lại như xuyên qua hư thực không bị ngọn lửa ảnh hướng.
Lúc này Triệu Chí Kính ra tay, một thanh ngọc kiếm chỉ lớn bằng ngón tay nằm trong lòng bàn tay bắn ra một đạo kiếm khí thuần dương.
Một đạo kiếm khí cương chính thuần hậu lại cho người ta cảm giác cuồn cuộn mênh mông như đại dương biển lớn.
Điều này khiến trong mắt mọi người không khỏi hiện ra sự sợ hãi với thực lực của Triệu Chí Kính, đây mới đúng là thâm tàng bất lộ, chỉ dựa vào kiếm khí này, ở đây không có mấy người có thể so sánh với hắn ta.
Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, vết máu kia như mũi tên khi Hậu Nghệ bắn mặt trời, không chút nương tay xé mở một lỗ hổng khổng lồ trên kiếm mang trông như cuồn cuộn.
Trên khuôn mặt như mỹ nhân tuyệt thế kia bị xé mở ra một vết thương dữ tợn, khiến người nhìn phải giật mình.
Thấy kiếm mang bị phá, cuối cùng Đại Tát Mãn đã ra tay.
Trên bàn tay thô ráp đầy vết chai của hắn ta cuốn lên địa khí hùng hậu ở xung quanh, khiến trọng lượng vạn quân hội tụ vào một điểm đụng vào một vệt màu son kia.
Nhất khí hóa huyền hoàng, địa sát ngưng địa mẫu.
Đây là tuyệt chiêu của các đời Đại Tát Mãn, có lẽ bản thân Đại Tát Mãn không tính mạnh, thậm chí thực lực chưa chắc đã mạnh hơn Triệu Chí Kính nhưng một chiêu này mượn lực đánh lực, lại là dùng tạo hóa khéo léo.
Mọi người chỉ nghe “ầm” một tiếng, toàn bộ mặt đất đều dấy lên thanh thế to lớn.
Triệu Khách là người đưa thư hệ tự nhiên, sau khi tránh thoát một sợi gông xiềng thực lực đột nhiên tăng mạnh, mỗi giờ mỗi khắc đều ở trong trạng thái Tự nhiên tiên tri, có thể rõ ràng được mặt đất xung quanh đang sụp đổ, thậm chí đang biến dạng.
Cho dù mọi người cảm nhận không rõ ràng, nhưng nếu chạy xung quanh một vòng sẽ không khó phát hiện trên mặt đất đã nứt ra hơn mười cái khe sâu không thấy đáy.
Mượn mặt đất mười dặm lại không trấn áp được một giọt máu?
Trong lòng Triệu Khách lập tức dấy lên sóng lớn tận trời, có cảm giác rung động sâu sắc với thực lực của Tội Bát La.
“Phốc xoẹt!”
Một tiếng vỡ tan nặng nề mạnh mẽ, vết máu không chút trở ngại trực tiếp đâm xuyên qua địa khí ra ngoài trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, chỉ thấy giọt máu “tích táp” một tiếng đụng vào trán trưởng lão kia.
Trong nháy mắt, sắc mặt vị trưởng lão này trắng bệch đến cực điểm, một thứ khai hôi màu vàng chảy ra từ dưới hông.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ đến là, sau khi thân thể vị trưởng lão này cứng đờ một chút, mới chậm rãi nhấc ngón tay lên lau trán.
Một giọt máu đỏ tươi này đập vào trên trán hắn ta, nhưng bản thân hắn ta lại lông tóc không tổn hại gì.
Thậm chí mọi người không yên tâm cẩn thận kiểm tra một lần.
Phải biết vừa rồi ba vị cao thủ đỉnh phong cũng không thể chặn lại một giọt máu này, đừng nói đâm ra một cái lỗ trên đầu người, dù có xuyên thủng một tảng đá lớn thì tất cả mọi người cũng không thấy nghi ngờ.
Nhưng sau khi vị trưởng lão này ngẩn ngơ cả nửa ngày, cuối cùng xác định mình không có chuyện gì, vẫn còn sống.
Triệu Chí Kính thấy thế không khỏi đưa mắt nhìn về phía Đại Tát Mãn và giáo chủ Ma Ni giáo.
Lúc phát hiện ánh mắt của hai người đều nhìn mình, sắc mặt ba người đột nhiên khó coi đến cực điểm.
Lúc mỗi người nhìn về phía Tội Bát La đều như gặp kẻ địch mạnh.
Có thể một kích xuyên thủng từng tầng quấy nhiễu của ba người, sau cũng lại không có việc gì bắn vào trán của đối phương.