Điều này tuyệt đối không phải vì ba người quấy nhiễu, khiến lực lượng của giọt máu bị phân tán.
Chút tự hiểu lấy mình đó, ba người vẫn có.
Vậy đáp án đã rất rõ ràng, phải nói Tội Bát La căn bản không có ý muốn giết hắn ta.
Biến nặng thành nhẹ, biến nặng thành nhẹ.
Sự vận dụng lực lượng của Tội Bát La đã đạt đến trình độ khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Một giọt máu đỏ này chỉ là sự cảnh cáo của Tội Bát La với bọn họ, hoặc phải nói là ra oai phủ đầu.
Chắc chắn Tội Bát La đã thành công, một giọt máu đỏ thành công trấn áp mỗi người ở đây.
Bao gồm ba vị giáo chủ cao thủ đỉnh phong Đại Tát Mãn, Triệu Chí Kính và Bái Hỏa giáo.
Về phần Triệu Khách đứng bên cạnh, lại càng hiểu thêm vì sao từ trước đến nay Hắc Trác luôn một tấc không rời Thiên Dụ, lại không chịu xuất hiện vào lúc này.
Đổi lại là hắn, e rằng cũng sẽ tìm một chỗ không có ai để trốn đi.
Cũng không phải vì sợ hãi, mà là không muốn đối mặt với sự bất lực của mình.
Khi bằng hữu quan trọng nhất của mình sắp chết ở trước mặt mình, kết quả lại phát hiện mình không làm được việc gì, thậm chí phải trơ mắt nhìn hắn đi chết.
Loại đau khổ này, không phải người bình thường có cơ hội được đi trải nghiệm.
“A di đà Phật, bần tăng Tội Bát La xin hỏi đại trưởng lão Ma Ni giáo có ở đây không, bần tăng có vài chỗ không hiểu muốn nhờ hắn chỉ dạy!”
Giọng Tội Bát La đầy từ tính, ánh mắt trong veo không tỳ vết, tinh khiết như suối nước trong núi, trong veo nhìn một cái là thấy đáy.
Nếu không phải xác chết bên chân hắn ta, một kích máu tươi trên bút son, e rằng không có ai liên hệ vị thanh niên này với một ma đầu.
“Khụ khụ, thật xin lỗi, trưởng lão giáo ta đã qua đời vào giờ Hợi tối qua!”
Giáo chủ Ma Ni giáo tiến lên một bước, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng thay thế.
Nhưng dường như Tội Bát La không muốn tính toán như vậy, lông mày dài nhỏ hơi nhướn lên, chắp tay trước ngực nói: “Vậy kính xin để bần tăng thấy quý thể của trưởng lão quý giáo một chút, để bần tăng bày tỏ sự bất đắc dĩ trong lòng.”
“Hừ!”
Giáo chủ Ma Ni giáo hừ lạnh một tiếng trong lòng, tưởng Tội Bát La nghi ngờ trưởng lão nhà mình giả chết.
Nhưng hắn ta có thể dùng nhân phẩm của mình để đảm bảo, vị trưởng lão này cả đời khoái ý ân cừu, dám yêu dám hận, xưa nay không dùng những thủ đoạn hèn mọn thế này.
Nếu đổi lại là một người khác, có lẽ giáo chủ Ma Ni giáo sẽ nhảy ra đuổi người đi.
Thậm chí không tiếc bất kỳ cái giá nào ngăn cản đối phương, vì đây là sự sỉ nhục với vị trưởng lão kia.
Nhưng người trước mặt là Tội Bát La, một giọt máu vừa rồi đã thể hiện rõ sự chênh lệch giữa đôi bên.
Nói cách khác, cho dù ba người bọn họ liên thủ lại, Tội Bát La muốn giết người thì không ai có thể cứu được.
Sau khi cân nhắc đến thực lực khủng bố của Tội Bát La, cuối cùng giáo chủ Ma Ni giáo nhẹ gật đầu, ra hiệu đệ tử mang xác lên.
Xác chết đã sớm được cất giữ trong một chiếc quan tài mỏng manh, một vị lão nhân râu dài tóc trắng vẻ mặt hiền hòa lẳng lặng nằm trong quan tài.
Khóe miệng vẫn cong lên rất điềm tĩnh, như một lão gia gia đang ngủ, trong mơ còn thấy được chuyện hoang đường lúc mình còn trẻ.
Triệu Khách đứng trên ngọn cây kiễng chân lên nhìn, quay đầu nhìn về phía Thiên Dụ: “Chết thật rồi??”
Thiên Dụ là người mù nhưng lòng không mù, thậm chí có một số việc còn nhìn rõ ràng hơn người không mù.
Vẻ mặt Thiên Dụ nặng nề gật đầu, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp theo đến lượt mình.
Ngay lúc này, Tội Bát La đột nhiên cúi người xuống bên cạnh xác lão nhân không biết đã nói những gì.
Ngay lúc mọi người còn đang hoang mang, lão nhân vốn đã ngủ sau đột nhiên chuyển động ngón tay.
Triệu Khách đứng trên tàng cây nhìn rõ ràng, thấy thế quay đầu sang chúc mừng Thiên Dụ: “Xem ra ngươi còn có thể sống thêm một vòng!”
“Sống!!!”
Nhìn trưởng lão Ma Ni giáo đứng lên từ trong quan tài một lần nữa, cả đám người thật sự sắp rơi cả quai hàm xuống, giáo chủ Ma Ni giáo càng không dám tin vào hai mắt của mình.
Hắn ta xác định đại trưởng lão tuyệt đối không có khả năng lừa gạt giả chết.
“Khởi tử hồi sinh!”
Sắc mặt Triệu Chí Kính đứng bên cạnh thay đổi, nhìn trưởng lão Ma Ni giáo đứng lên từ trong quan tài, trong miệng lẩm bẩm nói, không khỏi hoảng sợ lùi lại một bước.
Lực lượng cường đại nhất trên thế gian là gì?
Núi nát đá nứt?
Tạo hóa thần kỳ?
Hay là khống chế càn khôn??
Không! Đều không phải, ít nhất trong tâm lý của Triệu Chí Kính, lực lượng cường đại nhất trên thế gian không có gì hơn hai cái.
Một là: Khởi tử hồi sinh.
Hai là: Trường sinh bất lão.
Triệu Chí Kính tin tưởng vị trưởng lão Ma Ni giáo kia thật sự đã qua đời, về điểm này mình chắc chắn không nhìn nhầm.
Nhưng nếu trưởng lão Ma Ni giáo thật sự đã chết, vậy hiện tại hắn ta lại ngồi dậy từ trong quan tài, vậy đáp án cũng chỉ có một là khởi tử hồi sinh.
“Khởi tử hồi sinh? Trên thế giới này thật sự có khởi tử hồi sinh?”
Sau khi giáo chủ Ma Ni giáo ngẩn ngơ một lúc ngắn ngủi, cũng không nhịn được cảm thấy hoảng sợ.
Chỉ có Đại Tát Mãn có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều, tuy khởi tử hồi sinh làm người ta rung động nhưng so sánh với Thánh nữ có đáng là gì.