“Được! Một lời đã định!”
Sau khi ngây người một lúc ngắn ngủi, đại trưởng lão Ma Ni giáo lại nhanh chóng đồng ý.
Không đồng ý là đồ ngốc!
Đổi lại là lúc trẻ tuổi nóng tính, có lẽ mình sẽ cảm thấy mình đang bị đối phương sỉ nhục, chắc chắn sẽ quyết đoán từ chối, thậm chí chẳng thèm ngó đến.
Nhưng bây giờ lại khác, Tội Bát La đã khôi phục thân thể của hắn ta, cũng không ảnh hưởng đến trí tuệ và trải nghiệm của hắn ta.
Chuyện tốt như vậy, đương nhiên hắn ta sẽ không từ chối.
Nhưng cùng lúc trong lòng cũng không khỏi trở nên nghiêm túc, có thể khiến mình khởi tử hoàn sinh, lo gì thân thể cương thi, thủ đoạn đoạt thiên tạo hóa như thế tuyệt đối không phải những mãng phu tầm thường đó có thể so sánh.
Thấy trưởng lão Ma Ni giáo đã đồng ý, Tội Bát La cũng không nói gì nữa, lẳng lặng chờ đối phương ra chiêu.
Cơ hội một chiêu, dù là đại trưởng lão Ma Ni giáo cũng không thể không cẩn thận.
“Đi!”
Thiên Dụ đứng bật dậy một phát bắt lấy cổ áo Triệu Khách, không chút khách sáo khiêng bộ thân thể này của Triệu Khách ở trên vai, tức giận nói: “Nếu ngươi không muốn tới, vì sao không làm phân thân đơn giản nhẹ nhàng linh hoạt một chút!”
Triệu Khách đang ngồi ở trước mặt Thiên Dụ cũng không phải chân thân của Triệu Khách.
“Tên nhát như chuột!”
Đối mặt với sự mỉa mai của Thiên Dụ, Triệu Khách cũng lười ngụy biện điều gì, mặc cho Thiên Dụ đưa hắn đi ra một khoảng cách an toàn.
Cho dù chỉ là một chiêu ước hẹn, nhưng càng là như thế đại trưởng lão Ma Ni giáo càng dốc toàn lực đối phó, liều toàn bộ lực lượng bộc phát ra thủ đoạn mạnh nhất.
Có thể thấy uy lực ít nhất cũng phải ngũ giai, thậm chí có thể là trình độ lục giai, đủ biến phạm vi mười cây số xung quanh thành một mảnh tuyệt địa.
Chứ đừng nói đến, Tội Bát La còn dùng chiêu thức này để đánh trả, những tôm tép nhỏ bé bọn họ vẫn nên trốn xa chừng nào tốt chừng đó là tốt nhất.
Cả đám người đông đúc chạy tán loạn khắp nơi, mù quáng chạy trốn không có kết cấu gì.
Trong lúc đó, Triệu Khách tận mắt thấy có vài người bị giết chết trong lúc bối rối.
Lúc này, Triệu Khách chú ý đến mấy vị lão Tát Mãn cao tuổi ở nơi xa.
“Đưa ta đến bên kia!”
“Ở đâu!”
Sau khi tâm thần của Thiên Dụ đảo qua lại yên lặng gật đầu, đưa Triệu Khách đến bên cạnh những lão Tát Mãn này.
Những vị Tát Mãn lớn tuổi này cũng không chạy loạn như những con ruồi không đầu kia, chỉ lựa chọn một gò đất khá cao cách đó không xa.
Khoảng cách này với những người khác cũng không được tính là an toàn, những những lão Tát Mãn này lại không hề quan tâm.
Thật ra đạo lý này rất đơn giản, chỉ có một kích mà thôi, đổi lại là mình cũng sẽ hội tụ toàn bộ lực lượng đến một phương hướng, cho nên chỉ cần tránh đi phương hướng của Tội Bát La và vị trưởng lão Ma Ni giáo này, lựa chọn một góc bên xa xôi một chút đã đủ rồi.
Sau khi Triệu Khách được Thiên Dụ đặt xuống, Thiên Dụ cũng dứt khoát không đi nữa, lẳng lặng đứng bên cạnh chờ đợi.
Đợi sau khi cả đám người dần rời xa, chỉ thấy xung quanh một mảnh hỗn độn.
Thậm chí còn có một vài xác chết ngã vào hố đất, trong phạm vi mười cây số xung quanh chỉ còn một thi, một quái đứng ở chỗ đó.
Lúc này, đại trưởng lão Ma Ni giáo thở sâu, chậm rãi giơ cánh tay của mình lên.
Hai tay giang ra như Côn Bằng giang cánh, một luồng lực lượng vô hình tràn ngập ra xung quanh vị trưởng lão này.
Trong chốc lát tiếng sấm gió vang lên giữa hai tay vung lên, càng phát càng lớn như là đang thôi động sấm gió mà đi, ầm ầm rung động, kinh động thế gian.
“Đó là tuyệt học đỉnh phong Bái Hỏa giáo, Phong Lôi thần chưởng! Đại khái là năng lực ngủ giai, nếu lão gia hỏa này thi triển ra, e rằng có thể đạt tới lục giai!”
Dường như Thiên Dụ hiểu rất nhiều tin tức về Bái Hỏa giáo, giới thiệu cho Triệu Khách.
Trên thực tế, có thể cân bằng sự phân tranh giữa rất nhiều giáo phái, những tư liệu mà Thiên Dụ lấy được có thể dùng lượng lớn để hình dung.
Đáng tiếc, những giáo phái này có rất nhiều anh hùng cao thủ, nhưng dưa nát rau thối cũng nhiều đến dọa người, một đám người ô hợp cũng chỉ tạo ra chút sự kiềm chế yếu ớt cho Phật môn.
Nếu không phải Triệu Khách sớm ra tay, cắt đứt tiếp tế lương thảo của Phật môn, e rằng chút kiềm chế ấy cũng không có.
Không cần Phật môn ra tay, không tới mười ngày nơi này có thể đánh nhau thành đống hỗn loạn.
Khí thế trên người trưởng lão Ma Ni giáo càng ngày càng cường thịnh, không có hình thái, không có đưa tay, nhưng tiếng sấm thúc giục trong lòng bàn tay càng ngày càng áp bách người ta, đinh tai nhức óc.
Cho dù cách nhau rất xa nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được cảm giác áp lực mạnh mẽ này như Thái sơn áp đỉnh, khiến người ta cảm thấy khó mà hô hấp.
Triệu Khách quan sát từ đằng xa không khỏi suy nghĩ, nếu bản tôn của mình đến đây có thể dựa vào Vạn Tượng chi đồng thu đi một bộ phận uy năng hay không.
Dù uy lực không thể so sánh với ngọn lửa thiên phạt khi hấp thu thiên phạt, nhưng vẫn không thể coi thường.
“Phong Lôi chưởng, một chiêu cuối cùng, Lôi trấn cửu tiêu!”