Công dụng đặc thù 3: Nuốt
Trong nội đan linh hồ ẩn chưa lực lượng khổ tu cả đời của linh hồ, sau khi nuốt vào có thể trực tiếp thu hoạch tu vi ở bên trong.
(Chú thích: Phương pháp này có mức độ nguy hiểm cực lớn, trong quá trình này dễ làm cho con người sinh ra yêu hóa, thậm chí có thể vì thể chất xung đột, trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.)
Không thể nghi ngờ gì, giá trị viên nội đan này tuyệt đối được gọi là cực phẩm.
Chỉ là ba loại công dụng này không hề thực tế với hắn, một là hắn không biết luyện đan, hai là không biết chế khí, về phần nuốt, Triệu Khách càng không nghĩ đến.
Muốn tối đa hóa lợi ích của viên nội đan này, chắc cũng chỉ bán tháo viên nội đan này cho Quỷ thị, tin tưởng những đoàn đội và những cao thủ chân chính trong Quỷ thị sẽ cảm thấy có hứng thú.
Thế nhưng, đây vẫn không phải những điều mà Triệu Khách muốn, hắn muốn một thứ khác.
Triệu Khách thu lại nội đan, xoay người đi về phòng mình, đóng kỹ cửa phòng.
Cầm quả cầu sinh mệnh phong ấn hồn phách bạch hồ ở trong lòng bàn tay, một tay khác lại cầm nội đan.
“Ta biết ngươi có thể nghe thấy, ta trả lại nội đan cho ngươi, nhưng ta có một điều kiện!”
Chỉ thấy Triệu Khách nói xong, sách tem hiện lên trong tay Triệu Khách, ngón tay co lại trên sách tem, chỉ thấy con tem “Đệ tử xuất mã” kia bị Triệu Khách cầm trên tay.
“Ta muốn ký khế ước với ngươi.”
Triệu Khách nói xong ngón tay bóp một cái, chỉ nghe “két” một tiếng, quả cầu sinh mệnh phong ấn linh hồn bạch hồ bị vỡ ra, một tia sáng xanh chui ra từ bên trong.
Triệu Khách vung tay ném nội đan trên tay ra ngoài, nội đan bay lên giữa không trung bị tia sáng xanh nuốt xuống, sau đó đã nuốt nội đan vào.
Chỉ thấy tia sáng xanh bùng lên, trong nháy mắt đã chiếu sáng căn phòng, Triệu Khách hơi nhắm mặt lại chờ sau khi tia sáng xanh tiêu tán lại nhìn lên, trước mắt không còn gì hết, linh hồn bạch hồ và nội đan đã hoàn toàn biến mất không thấy.
“Vù…”
Một cơn gió lạnh thổi vào từ ngoài cửa, lúc này Triệu Khách mới phát hiện cửa sổ đã mở ra, nói thầm: “Chẳng lẽ chạy rồi??”
Đúng lúc này, trong đầu Triệu Khách vang lên tiếng cảnh báo của Lôi Mẫu: “Nàng ở sau lưng ngươi!”
“Xì xì xì…”
Ánh đèn trên đỉnh đầu vụt sáng mấy lần, lập tức tối tăm, trong chớp mắt cả căn phòng biến thành một màu đen kịt.
Một cánh tay trắng nõn như ngó sen chậm rãi phủ lên bả vai Triệu Khách.
Ba cái đuôi to khỏe như cây tùng tùy ý vung vẩy trong phòng, trong cái gương trước mặt hắn bị hai cánh tay nhẹ nhàng kéo vào trong ngực.
Ánh nắng bên ngoài xuyên qua rèm cửa, dưới tia sáng mông lung mơ hồ lộ ra một đôi đường cong thẳng tắp kiêu ngạo, làn da trơn bóng, xinh đẹp như tiên nữ.
Một mùi hương nhàn nhạt thổi tới từ phía sau, sợi tóc màu bạc như dải ngân hà rủ xuống trên đầu vai Triệu Khách, lỗ tai nhỏ xù lông khiến khuôn mặt xinh đẹp xuất trần kia càng xinh đẹp hơn, nữ nhân trong gương nhẹ nhàng áp mặt lên mặt Triệu Khách.
Đôi môi thơm màu hồng ngay gần, dường như Triệu Khách chỉ cần nghiêng đầu là có thể chạm vào được, thậm chí Triệu Khách còn có thể cảm nhận được hơi thở thơm tho của nàng phả vào mặt mình.
Bầu không khí mập mờ khiến không khí không ngừng nóng lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm Triệu Khách, chuyển tầm mắt của Triệu Khách ra khỏi mặt gương.
Trước mắt là khuôn mặt trứng ngỗng thanh tú, một đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào Triệu Khách, bờ môi hồng khẽ mở, thậm chí Triệu Khách còn có thể nhìn thấy răng trắng dưới cái lưỡi màu hồng, càng nhìn càng mê người.
“Chủ nhân trả lại bộ da của nô tỳ cho nô tỳ được không.”
Giọng của nữ nhân trong trẻo biến ảo khôn lường, ánh mắt trong suốt thoáng qua vẻ uất ức và cầu xin, đủ để kích thích ra ham muốn bảo vệ của bất kỳ nam nhân nào, không liên quan đến dục vọng, chỉ là hận không thể ôm nữ nhân này vào trong ngực yêu thương một trận.
“Bộ da kia!”
Triệu Khách ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn thoáng qua mặt gương trên bàn trang điểm lập tức cau mày, ngón tay đặt ở cạnh giường lập tức siết chặt thành nắm đấm.
Nữ nhân ôm Triệu Khách vào trong ngực, thân thể đầy đặn mềm mại mang theo hương thơm cơ thể xử nữ, cẩn thận cầu xin Triệu Khách: “Đó là mạng thứ tư của nô tỳ.”
“Có thể!”
Triệu Khách suy nghĩ rồi gật đầu gọi sách tem ra, thấy Triệu Khách đã đồng ý, đôi mắt nữ nhân sáng ngời, một hàng nước mắt lăn xuống theo khóe mắt, mỉm cười gật đầu với Triệu Khách, nụ cười hiểu ý kia khuynh thành tuyệt sắc như tinh linh giáng trần, tin tưởng bất cứ nam nhân nào cũng sẽ rung động.
Triệu Khách đứng lên, đưa tay tìm con tem kia ở trong sách tem, không nhịn được nhướn mày, quay sang nhìn về phía nữ nhân.
“Cạch!”
Chỉ thấy Triệu Khách khẽ vươn tay, nhưng thứ đưa cho nữ nhân không phải tấm da hồ ly kia, mà là họng súng đen ngòm.
“Ầm!”
Chỉ thấy một tiếng súng nặng nề theo một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn vang lên, nữ nhân đưa hai tay ôm mặt, thân thể lăn một vòng trên mặt đất, đột nhiên quay sang, một con mắt còn lại nhìn chằm chằm vào Triệu Khách.
Ánh mắt cay nghiệt như kim châm hận không thể đâm xuyên qua tim Triệu Khách, chém hắn thành muôn mảnh.
“Ta vốn muốn giữ ngươi lại ký hiệp ước làm hồ tiên cho ta, bây giờ xem ra thật sự không thể để ngươi sống nữa.”