Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2421 - Chương 2421 - Mộng Cảnh Chi Chiêm (2)

Chương 2421 - Mộng cảnh chi chiêm (2)
Chương 2421 - Mộng cảnh chi chiêm (2)

Trong chốc lát ánh mắt của mọi người không khỏi tập trung vào trên người Thiên Dụ.

Đối với người này, mọi người khen ngợi Thiên Dụ rất nhiều, thậm chí lúc các giáo chủ giáo phái lớn nhắc đến Thiên Dụ cũng phải khâm phục vị tuổi trẻ tài tuấn này một chút, thậm chí không thiếu giáo chủ hận không thể thu Thiên Dụ vào môn hạ.

Sở dĩ như vậy, cũng không phải vì Thiên Dụ có thực lực như thế nào, cũng không phải Thiên Dụ có năng lực xem bói.

Mà là hắn ta có thể đi lại giữa các môn phải, nhẹ nhõm giải quyết mâu thuẫn giữa đôi bên, tác hợp mọi người có thể hội tụ tài hoa ở chỗ này.

Dùng cách nói ở trong hiện thực, tên này cũng là một vị quan ngoại giao hàng đầu.

Cho dù là công ty đối địch cũng sẽ rất khách sáo với hắn ta, thậm chí bằng lòng nhường ra một bộ phận lợi ích chỉ vì làm bằng hữu với hắn ta.

Cho nên mọi người đánh giá Thiên Dụ rất cao, nhưng cũng vì đánh giá cao như vậy mới có thể khiến mọi người cảm thấy vô cùng tiếc hận.

Đại trưởng lão Ma Ni giáo cũng chỉ đánh một chưởng đã tan thành mây khói.

Thậm chí hồng y đại chủ giáo của giáo đình cũng không kịp nói ra một lời nào, đã tan thành mây khói như hạt cát tản mát.

Thực lực của hai vị này đều là hạng nhất, thậm chí là nhân vật vượt qua hạng nhất có thể so sánh với người đưa thư cao cấp.

Ngược lại với Thiên Dụ, tuy có chút lực chiến đấu nhưng nếu so sánh với hai vị phía trước, thực lực chênh lệch to lớn khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Thế này đâu phải giao đấu cái gì, đơn giản cũng là đồ sát.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, vẻ mặt Thiên Dụ rất lạnh nhạt, thậm chí khóe miệng đã cong lên mỉm cười.

“Kiếm lời, ít nhất sống lâu hơn dự đoán của ta.”

Thiên Dụ nhếch miệng mỉm cười, cất bước chuẩn bị tiến lên, nhưng lúc này Triệu Khách đột nhiên một phát bắt lấy cánh tay Thiên Dụ, khẽ nói bên tai Thiên Dụ: “Ngươi thử lừa hắn nói ra việc liên quan đến bảng danh sách, xem bên trong có huyền cơ gì không.”

Đã muốn chết thì phải chết có ý nghĩa.

Triệu Khách không cảm thấy Tội Bát La sẽ nhàm chán đến mức, mỗi ngày đều thiết lập kế hoạch báo thù phức tạp như vậy cho bản thân.

Không chỉ phải xếp hàng còn phải đề phòng người khác chạy trốn, mỗi ngày chỉ có thể giết chết ba người trên danh sách.

Điều này cũng giống như trước mặt ngươi có một bầy kiến, ngươi có thể dùng một chân giết chết toàn bộ, nhưng ngươi lại nhàm chán đến mức một ngày giết ba con kiến lớn, chia ra hơn mười ngày giết?

Điều này trong mắt Triệu Khách, hoàn toàn là ăn no rảnh rỗi.

Nếu chỉ vì tạo áp lực cho mọi người vậy đây tuyệt đối là cách làm ngu xuẩn nhất.

Triệu Khách tin tưởng, sau ngày hôm nay đám người ô hợp này cũng tốt, Toàn Chân giáo cũng được, thậm chí Tát Mãn giáo và Ma Ni giáo đều vứt bỏ hiềm khích lúc trước đoàn kết lại.

Đây không phải tự tìm rắc rối sao??

Cho nên chắc chắn phần danh sách này còn có tầng hàm nghĩa càng sâu hơn.

Thiên Dụ suy nghĩ một chút, cười khổ nói: “Chỉ mong ta có thể mọi được chút tin tức hữu dụng từ bên trong, ngoài ra nói cho Hắc Trác biết ta chưa từng trách hắn, nếu hắn có thể còn sống nhớ phải lập một cái mộ phần trong biển hoa ngoài di chỉ thiên đình cho ta, nói thật, ta rất thích nơi đó.”

Triệu Khách ghi nhớ lời này im lặng gật đầu, đưa mắt nhìn Thiên Dụ rời đi.

Thấy Thiên Dụ đi tới, Tội Bát La lại thu hồi sát khí trên người, vẻ mặt an bình chắp tay đặt ngang trước ngực.

Dường như vào lúc này Tội Bát La trước mặt càng giống một tăng nhân, chứ không phải ma đầu giết người.

“Ta chưa từng tu tập tuyệt học Trường Nhạc tông, không biết các hạ muốn giết ta thế nào.”

Thiên Dụ hỏi rất trực tiếp, đôi mắt đục ngầu không nhìn ra ánh mắt của hắn ta, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng phải chết không định làm ra bất kỳ phản kháng gì.

Trên thực tế, thực lực chênh lệch quá lớn phản kháng chỉ là phí công.

Thiên Dụ lại muốn nhân cơ hội cởi bỏ sự hoang mang trong lòng mình, nếu thật sự có thể lấy được chút manh mối từ bên trong, có lẽ có thể giúp đám người Hắc Trác có thêm một phần cơ hội sống sót.

“A di đà Phật, thí chủ sai rồi, cũng không phải bần tăng muốn giết ngươi, mà là trên danh sách có tên của ngươi.”

Vẻ mặt Tội Bát La ôn hòa, dường như cũng không định đặt tội danh giết người ở trên người mình.

“Bảng danh sách!”

Thiên Dụ hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách không xa, quả nhiên phần danh sách này mới là mấu chốt của vấn đề.

Nghĩ đến đây, Thiên Dụ không khỏi vặn hỏi: “Phần danh sách này là ai viết?”

Tội Bát La mỉm cười lắc đầu: “Đây là đáp án mà ngươi muốn tìm ra hôm nay, ta biết rõ ngươi tinh thông xem bói, nếu ngươi có thể xem bói ra đáp án vậy là ngươi thắng, nhưng điều kiện là ngươi nhất định phải nói đáp án cho ít nhất một người nghe, nếu ngươi không xem ra được cũng coi như ngươi thắng, nhưng điều kiện là phong ấn thiên linh của ngươi, từ nay ngươi sẽ giống như một kẻ ngu.”

Hai lựa chọn xuất hiện trước mặt Thiên Dụ, đơn giản có thể nói là đãi ngộ hậu đãi để hình dung.

Dù thất bại hay thành công cũng không chết, so với hai người bị nghiền xương thành tro trước đó đã là điều kiện rất tốt.

Nhưng sự thật là vậy sao?

Bình Luận (0)
Comment