“Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ huyền cơ trong đó.”
Tội Bát La uống xong chén trà trong tay, không nhanh không chậm rót đầy một chén, đưa đến trước mặt Thiên Dụ.
“Uống chén nước trà này yên tâm quên hết những phiền não này đi.”
Trong chén trà có từng sợi Phật quang lấp lóe, ẩn chứa lực lượng kinh người, một chén vào miệng đủ khiến linh đài một người bị phong cấm, quên đi phiền não, từ nay biến thành một kẻ ngốc.
“Chờ chút, ta muốn xem lại bảng danh sách một chút.”
Thiên Dụ chưa từ bỏ ý định mở bảng danh sách ra, tuy ánh mắt hắn ta không nhìn thấy có lòng không trở ngại học văn biết chữ.
Tội Bát La cũng không thúc giục, đặt chén trà xuống lẳng lặng chờ đợi.
Nhìn những tên người trước mặt, Thiên Dụ thử liên hệ những tên người này với ván cờ mà mình nhìn thấy.
Nhưng kết quả… Hiển nhiên không có bất kỳ ý nghĩa gì.
“Không xem bói ra cái gì sao?”
Mọi người chưa từ bỏ ý định vặn hỏi, bọn họ cũng muốn biết rốt cuộc Tội Bát La định làm gì, còn có phần danh sách này đại diện cho điều gì.
Nhưng đối mặt với câu hỏi, Thiên Dụ chỉ có thể cười khổ đáp lại: “Bọn họ chỉ đang hạ… Khụ khụ khục…”
Chữ “cờ” không thể nói ra miệng, sắc mặt Thiên Dụ đột nhiên thay đổi, một ngụm nước bọt kẹt trong cổ họng khiến khuôn mặt của hắn ta biến thành màu gan heo.
Cũng may lúc này Triệu Chí Kính đứng đằng xa đầu ngón tay bắn ra, một luồng lực mềm mại đánh vào ngực Thiên Dụ.
“Phốc” một tiếng, cục đờm trắng kia bay ra khỏi miệng Thiên Dụ.
Trong chốc lát Thiên Dụ ngã trên mặt đất thở dốc từng ngụm, suýt nữa bị một ngụm nước bọt làm cho sặc chết, nếu đúng là như thế thì hắn ta chết quá uất ức.
Thiên Dụ đứng lên đang muốn nói lời cảm tạ Triệu Chí Kính, nhưng lúc này khuôn mặt Thiên Dụ ngẩn ngơ, một đạo linh quang như là sao băng xẹt quả khu thiên linh trong đầu hắn ta.
Đúng vậy, đánh cờ!
Không phải chỉ thủ đoạn đánh cờ của bọn họ, mà là bọn họ đang làm cái gì.
Suy nghĩ này lóe lên, ánh mắt trống rỗng vô thần của Thiên Dụ trở nên sắc bén, đứng lên nói với mọi người: “Bọn họ đang hạ…”
Lúc một chữ “cờ” này lại chưa nói ra miệng, trong không khí vang lên một tiếng xé gió, một cục mưa đá kích cỡ như trứng bồ câu đánh về phía Thiên Dụ.
Thiên Dụ nghiêng người tránh một cái, mưa đá nổ tung ra vô số vụn đá ở trên mặt đất như viên đạn đánh về phía Thiên Dụ.
Nhưng lần này Thiên Dụ đã có đề phòng lăn ra khỏi chỗ, đồng thời gọi ra một mặt thuẫn bài che ở trước mặt, tiếng va đập “phanh phanh phanh” truyền đến.
Sắc mặt Thiên Dụ đột nhiên mừng rỡ như điên, hắn ta biết suy nghĩ của mình không sai.
Trước đó mình bị ý thức vào trước là chủ, đi vào trong một sai lầm tưởng huyền cơ giấu trong ván cờ, thật sự không biết đáp án đã bày ra ở trước mặt mình, nhưng mình hồn nhiên không chú ý đến.
Lúc này thật sự chú ý đến mới phát hiện thì ra chân tướng lại đơn giản như vậy, đơn giản đến mức khiến người ta tự động bỏ qua.
Ánh mắt Thiên Dụ lóe lên tia sáng, sau khi cầm danh sách lại lật nhìn một lần, thấy tên của một người ở cuối bảng danh sách.
Trên mặt Thiên Dụ không khỏi sinh ra vẻ nghi ngờ nhưng cũng không trở ngại việc hắn ta xem bói ra đáp án.
“A, ngươi hiểu ra rồi sao?”
Đối với sự thay đổi của Thiên Dụ, Tội Bát La cảm thấy rất bất ngờ, không ngờ Thiên Dụ lại tìm được đáp án thật.
“Đúng, ta đã tìm được, dựa theo ước định ra sẽ nói đáp án ra nhưng ta chỉ định một người đến nghe, trước lúc đó ta cần tìm mấy vị cao thủ đến giúp ta.”
Tội Bát La gật đầu, cũng không quấy nhiễu chuyện này, trạng thái nhắm mắt dưỡng thần càng phù hợp với hình tượng của tất cả cao tăng.
“Mời năm vị Triệu chân nhân, giáo chủ Ma Ni giáo, Đại Tát Mãn, Tề Lượng, Triệu Khách tới giúp ta.”
Thiên Dụ nói xong lời này, đã nghe dưới đài truyền đến giọng Hắc Trác: “Còn có ta nữa!”
Thì ra ngay từ lúc bắt đầu Hắc Trác đã đứng ở phía dưới, chỉ là trốn đi không muốn xuất hiện.
Nhưng lúc này Hắc Trác không muốn trốn nữa, người khác đã có thể giúp đỡ, không có lý do gì hắn ta còn trốn tiếp.
Triệu Khách nhìn một vòng, cho đến khi Tề Lượng đi ra mới phát hiện tên này lại ẩn nấp ở trên bầu trời, còn có thể ẩn hình.
Xem ra lòng dạ của vị đại ca dẫn đầu này còn thâm sâu hơn suy nghĩ của hắn.
Nhưng chuyện này có liên quan gì với hắn?
Hắn chỉ là một phân thân, vừa rồi chạy trốn giữ mạng còn cần Thiên Dụ dẫn theo, không hiểu vì sao tên này lại chọn hắn.
Hoang mang thì hoang mang, Triệu Khách vẫn đi tới.
Một bộ phân thân mà thôi, cũng lắm là bị hủy.
Triệu Chí Kính dẫn đầu ba vị lãnh tụ đại giáo đi đến phía trước, sáu người vây quanh thành một vòng, ánh mắt nhìn về phía Thiên Dụ chờ đợi hắn ta nói chuyện.
“Ta biết đại khái bí mật chuyện này nhưng ta chỉ có thể nói cho một người biết, nếu nói cho càng nhiều người biết trong một lần sẽ khiến ta phải chịu phản phệ càng mạnh hơn, trong thời gian này sẽ xảy ra đủ chuyện ngoài ý muốn, vì vậy mời chư vị đến hộ pháp cho ta.”
Thật ra Thiên Dụ cũng không rõ rốt cuộc mình sẽ gặp phải phản phệ gì, nhưng nếu có thể hắn ta cũng muốn buông tay đánh cược một lần, ít nhất đây là một con đường sống.