Trong lòng Triệu Khách còn nhớ thời gian hai nén nhang này, một khi đến thời gian, cho dù không tìm được Ngộ Mộng thì hắn cũng phải rời đi.
“Thí chủ muốn tìm Ngộ Mộng?”
Lúc này Triệu Khách nghe được có người đang nói chuyện sau lưng, quay đầu nhìn là một tên lão tăng.
Sau khi Triệu Khách đánh giá từ trên xuống dưới một chút, trực tiếp lắc đầu nói: “Ta không cứu được ngươi, ngươi đã đồng hóa với huyết nhục nơi này rồi.”
Lão tăng trước mặt không khác với vị vừa rồi lắm, huyết nhục đều đã hòa vào máu thịt ở trong động quật này.
Cho dù hắn xé mở trói buộc trên người bọn họ, bọn họ cũng không thể rời khỏi nơi này.
Lão tăng nghe vậy cũng không nổi giận, chỉ gật đầu nói: “Thí chủ nói cực phải, bần tăng tự biết ngày chết sắp đến, cũng không dám hy vọng xa vời cầu sinh, chỉ nhờ thí chủ làm một việc, nếu thí chủ đồng ý, bần tăng sẽ giao Ngộ Mộng cho thí chủ.”
“Giao cho ta? Việc gì??”
Trong lòng Triệu Khách vui mừng, mở miệng vặn hỏi.
Chỉ thấy lúc này hai vị tăng nhân bên cạnh lão tăng cũng chậm rãi mở mắt, sau khi liếc nhìn nhau một chút lại thấy huyết nhục xung quanh nhúc nhích một trận, một cái khe vỡ ra, một tăng nhân tuổi trẻ lẳng lặng nằm bên trong.
“Hắn chính là Ngộ Mộng, sau khi dẫn hắn rời đi chỉ cầu thí chủ có thể phá hủy nơi đây!”
Triệu Khách nhìn người thanh niên trước mắt, nói là thanh niên nhưng cũng đã khoảng ba mươi mấy tuổi, trên đỉnh đầu có sáu cái chấm nói rõ thời gian hắn ta bái nhập Phật môn cũng không dài.
Thậm chí Triệu Khách không cảm nhận được lực lượng đặc biệt gì ở trên người hòa thượng này.
Nói một cách khác, tu vi Phật môn của tên này còn không bằng hắn, không biết vì sao Ngọc Hành lại mạo hiểm truyền lại tin tức này cho hắn.
“Bẫy??”
Trong chốc lát, Triệu Khách lại bác bỏ suy nghĩ này vì căn bản không có ý nghĩa.
Là người trên danh sách, hắn trốn không thoát, Tội Bát La cũng không giết hắn sớm.
Hình như giết hắn trước Tội Bát La cũng không phải một chuyện dễ dàng, quan trọng nhất là có thể vì vậy chọc giận Tội Bát La.
Trong lúc hoang mang, Triệu Khách không định tiếp tục ở lại chỗ này quá lâu, gọi ra Đại Hạ đỉnh ném Ngộ Mộng còn đang ngất xỉu vào trong, lại nói với mấy vị lão tăng trước mặt: “Đắc tội.”
“A di đà Phật!”
Mấy vị lão tăng nhắm mắt lại, dáng vẻ tùy ý làm thịt.
“Ta không cam tâm, ta không cam tâm… Các ngươi ai cũng đừng hòng rời đi!”
Đệ tử Tam Giới thấy Triệu Khách chỉ định cứu một tiểu tăng vô danh, sắc mặt lập tức vặn vẹo.
Theo tiếng gầm gừ, nhục thể trong động bắt đầu nhanh chóng thu lại, thậm chí như đã sống lại bắt đầu dính về phía Triệu Khách.
“Ngu xuẩn mất không!”
Triệu Khách lạnh lùng nói, vô số cây mây thô to bắt đầu điên cuồng lan tràn trong động, quấn quanh những huyết nhục vỡ ra xung quanh hắn.
Triệu Khách không tiếp tục nhìn vẻ mặt tức giận bi phẫn của đệ tử Tam Giới, ngón tay nhẹ nhàng bóp một cái, cây mây xung quanh bắt đầu tiết ra một lớp dầu trơn thật dàu, sau khi Triệu Khách búng tay một cái, một đoàn Lưu ly hỏa theo đầu ngón tay của Triệu Khách rơi vào trên dầu trơn.
“Oanh!”
Tiếng ầm ầm to lớn khiến đám người Tội Bát La ở đằng xa cũng có thể rõ ràng cảm nhận được trên mặt đất truyền đến chấn động.
Sau khi Tội Bát La quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lại nhìn về phía phân thân Triệu Khách nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Bản tôn Triệu Khách bị Tội Bát La dựa vào phân thân quan sát lập tức thở dài một hơi, không dám trì hoãn chút nào nhanh chóng điều động Đại Hạ đỉnh chạy thẳng đến trụ sở Tát Mãn giáo.
Tội Bát La hiểu rõ việc xảy ra trong trụ sở Phật môn như lòng bàn tay, nhưng hắn ta vẫn chỉ chú ý vào Thiên Dụ trước mặt.
Nhưng sắc mặt Thiên Dụ càng ngày càng khó coi như chìm vào trong một loại bình cảnh nào đó, vẫn không cách nào tìm hiểu ra huyền cơ trong đó.
Ván cờ trên bàn cờ trước mặt thắng bại đã gần, Thiên Dụ còn đang buồn bực rốt cuộc trong đó ẩn giấu sự huyền bí như thế nào.
“Chiếu tướng!”
Lúc này, Tội Bát La đứng phía trước bàn cờ vung cánh tay lên, chỉ về phía ác niệm Đại Giác nói: “Bên đen thắng.”
“Đã thắng!”
Nhìn bàn cờ trước mặt, sắc mặt Thiên Dụ như màu đất, hắn ta cũng chưa nhìn ra cái gì, căn bản không nhận ra huyền cơ ở chỗ nào.
Trong lúc ngạc nhiên, Thiên Dụ ngồi bệt dưới đất, nhưng hắn ta nhanh chóng phát hiện bàn cờ trước mặt lặp lại, tất cả diễn ra một lần nữa, quân cờ lại trở về vị trí vốn có.
Lần này, Thiên Dụ lập tức tỉnh táo tinh thần, lại quan sát một lần nữa.
Lần này hắn ta xem rất nghiêm túc, phát hiện hình như đôi bên đánh cờ hoàn toàn khác với một ván trước.
Điều này khiến một người không hiểu cờ tướng như Thiên Dụ càng khó xử hơn.
Theo thời gian trôi qua, một luồng lực lượng bài xích cường đại đánh tới, Thiên Dụ biết thời gian mình xem bói trong mộng cảnh đã đến.
Nhưng hắn ta không cam tâm lại đứng bật dậy trước bàn cờ, muốn một chân đá văng bàn cờ này.
Chỉ có điều hắn ta còn chưa hành động, đã thấy Tội Bát La vốn làm trọng tài đột nhiên ra tay đánh một chưởng, một luồng lực đẩy cường đại đánh tới, trong chốc lát đánh tất cả trước mắt vỡ nát.
Cùng lúc đó Thiên Dụ lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã tỉnh táo lại từ trong xem bói mộng cảnh.