Bản thân người đưa thư hệ xem bói đã là khác loại trong tất cả người đưa thư, lực chiến đấu của bọn họ không mạnh, xu cát tị họa cũng không phải mỗi lần đều có thể thành công.
Mặc dù muốn bán chút tin tức kiếm tiền, nhưng số tiền này cũng không dễ kiếm.
Đây cũng là lý do vì sao chỉ có người đưa thư hệ xem bói tự phát gây dựng ra hiệp hội xem bói, bởi vì chỉ có vào hiệp hội xem bói thì bọn họ mới có thể lấy được chút tiền tài hỗ trợ từ tập đoàn lớn.
Cũng chỉ có những tiền tài đầy đủ này mới có thể giúp bọn họ sống sót trong không gian khủng bố.
Đây cũng lý do vì sao biết rõ người đưa thư nhân sâm Triệu Khách có liên quan đến Hồng bà bà, nhưng hiệp hội xem bói vẫn mạo hiểm xem bói ra tin tức Triệu Khách sẽ xuất hiện ở Phù Vân thành.
Đơn giản là đắc tội Hồng bà bà phải chết, từ chối yêu cầu của kim chủ sẽ khiến hiệp hội xem bói đánh mất sự ủng hộ của kim chủ, từ đó đi đến hướng diệt vong.
Rất khó nói có phải ngay từ đầu hội trưởng hiệp hội xem bói đã biết kết cục của mình, nhưng hắn ta không có lựa chọn nào khác?
Vô tri là hạnh phúc, có lẽ câu nói này đã khắc họa chân thực về người đưa thư hệ xem bói.
“Ta chỉ có thể xem bói ra những thứ này, còn lại giao cho ngươi!”
Thiên Dụ hiểu rõ mình chỉ thấy được một góc của tảng băng, trong bàn cờ này mỗi người đều đang dùng mạnh của mình đi hoàn thành mục đích của hai người cầm cờ này.
Muốn sống chỉ có để một bên chiến thắng, hoặc phá hủy cả bố cục của bàn cờ này.
Nhưng nên làm như thế nào, Thiên Dụ đã không thể ra sức nữa.
“Có lẽ ngươi không chịu đựng được nữa!”
Triệu Khách nhìn thân thể Thiên Dụ nhanh chóng lụi bại, ngẩng đầu nói với Thiên Dụ: “Tiên tri không cho ngươi thủ đoạn giữ mạng gì sao?”
Tiên tri là người đưa thư hệ xem bói đỉnh phong, không có lý nào không phát hiện Thiên Dụ có khả năng đối mặt với sự nguy hiểm lần này.
“Một số thời khắc, từ nơi sâu xa tự có quy tắc hạn chế chúng ta, cho dù lão sư biết cũng không can thiệp, nếu không hành động của hắn sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác khi ta xem bói.”
Tư duy của Thiên Dụ đứng trong thế giới tinh thần của Thiên Dụ, lẳng lặng nhìn thân thể mình đã suy bại.
Có lẽ đây là vận mệnh của mình, cũng là quy tắc từ nơi sâu xa.
Trong lòng Triệu Khách khẽ động, nghĩ đến lúc hắn tránh khỏi sợi gông xiềng kia, ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía Thiên Dụ: “Nếu ta có thể để ngươi sống sót thì sao.”
Thiên Dụ khẽ giật mình, trong hai con ngươi đột nhiên sáng ngời: “Vậy ta cho ngươi thêm một tin tức nữa, Quỷ thị sẽ xong đời!”
…
Hắc Trác nhìn từng sợi tĩnh mạch trên mặt Thiên Dụ kéo căng như là cá trạch, không khỏi lo lắng thấp thỏm.
Lục phủ ngũ tạng của hắn ta đã bắt đầu sự suy bại không thể nghịch chuyển.
Cho dù có Đại Tát Mãn liên tục không ngừng rót lực lượng tự nhiên vào trong cơ thể của hắn ta, nhưng cũng không thể ngăn cản nhục thể của hắn ta tiếp tục suy bại.
Thiên nhân ngũ suy!
Triệu Chí Kính thở dài, ở trong mắt hắn ta ngũ khí của Thiên Dụ đã suy bại, đã không thể sống sót nữa.
Hắc Trác nhanh chóng lấy ra một viên đan hoàn màu đỏ rực từ trong sách tem nhét vào miệng Thiên Dụ, đây là Phượng huyết đoan mà Hắc Trác giữ lại để bảo mệnh, nhưng sau khi ăn hết đan dược này lại chẳng có tác dụng gì.
“Vô dụng, thân thể của hắn đã từ chối hấp thu bất kỳ dược lực gì.”
Giáo chủ Ma Ni giáo thử hòa tan đan dược, kết quả phát hiện sau khi đan dược hòa tan trong dạ dày của Thiên Dụ, vẫn không thấy nhục thể hấp thu.
Tề Lượng thu hồi Thánh quang thuật, hiện tại thân thể Thiên Dụ đang nhanh chóng suy bại, đây không phải việc mà Thánh quang thuật có thể nghịch chuyển.
“Các ngươi chơi cái gì, vì sao không ra tay, còn có những cách khác mà, thử lại lần nữa, thử lại lần nữa đi, còn có những cách khác!”
Hắc Trác thấy mọi người thu tay lại, đôi mắt vằn vện tia máu túm lấy tay Triệu Chí Kính và Đại Tát Mãn, cầu xin hai người bọn họ thử những cách khác.
“Đây là thiên định, không phải sức người có thể thắng được!”
Triệu Chí Kính có lòng mà không có sức, đây là một bước cờ thua, thắng cũng là thua, thua có lẽ cũng là thắng.
“A di đà Phật!”
Tội Bát La đứng lên như rất hài lòng với kết quả hôm nay, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Thiên Dụ, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này Tội Bát La đột nhiên dừng chân, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Đại Hạ đỉnh lấp lóe ánh sáng vàng chớp mắt đã tới từ nơi vô cùng xa xôi.
Thân đỉnh rơi xuống, không chờ đám người lấy lại tinh thần bản tôn Triệu Khách từ trong Đại Hạ đỉnh một phát bắt lấy thân thể Thiên Dụ, kéo vào Đại Hạ đỉnh.
“Ngươi làm gì!
Hắc Trác muốn cản lại bị Tề Lượng kéo về, lắc đầu nói với Hắc Trác: “Có lẽ hắn có cách.”
“Hắn?”
Hắc Trác nửa tin nửa ngờ nhìn về phía phân thân Triệu Khách.
Phân thân Triệu Khách lại nhún vai nói: “Không dám hứa chắc, lấy ngựa chết làm ngựa sống nhưng kết quả tốt nhất cũng là giữ lại một mạng, đừng nghĩ lại trông cậy vào hắn dùng năng lực xem bói nữa.”
Giọng phân thân Triệu Khách không lớn nhưng Tội Bát La đứng ở đằng xa lại nghe rất rõ ràng.