Hắn ta chắp tay trước ngực nói với mọi người: “Ngày mai bần tăng lại đến bái phỏng…”
Tội Bát La nói xong liền được một đám Phật tăng vây xung quanh, từng bước rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Sau khi Tội Bát La hoàn toàn rời đi, Đại Tát Mãn mới quay đầu nhìn về phía phân thân Triệu Khách hỏi: “Rốt cuộc Thiên Dụ đã xem bói ra điều gì?”
Tất cả mọi người đều muốn biết đáp án của vấn đề này.
Sau khi phân thân Triệu Khách suy nghĩ một lúc, dùng nhánh cây viết đáp án lên mặt đất.
Thật ra cũng chỉ tổng kết ra ba điều đơn giản.
Thứ nhất, Tội Bát La không phải kẻ địch, hắn ta càng giống một trọng tài.
Thứ hai, chúng ta đều là quân cờ giằng co trên danh sách.
Thứ ba, không đến thời khắc cuối cùng, không ai biết được mục đích của người cầm cờ.
Sau khi Triệu Khách viết ba điều này xuống, lại giải thích đại khái lời nói của Thiên Dụ cho mọi người.
“Trên đây cũng là đáp án mà Thiên Dụ không xem bói ra được.”
Thiên Dụ nói xong, mấy vị giáo chủ giáo phái chìm vào im lặng.
“Một ván cờ hạ ba con chim, Cát Mã Bạt Hi này thật sự là thủ đoạn ác độc.” Đôi mắt Triệu Chí Kính híp thành một khe hở, thỉnh thoảng có tia sáng lạnh thoáng qua.
Vốn tưởng Cát Mã Bạt Hi chỉ không có cách nào phong ấn ác niệm Đại Giác, mới có thể nghĩ ra cách này.
Bây giờ nhìn lại, đây vốn là kế hoạch của Cát Mã Bạt Hi.
Dựa vào lực lượng của ác niệm Đại Giác để thúc đẩy sinh trưởng ra một Tội Bát La, khiến Phật môn vốn lung lay sắp đổ lập tức vững như thành đồng, bảo toàn kế hoạch trăm năm của Phật môn.
Lại mượn tay Tội Bát La để tiến hành đại thanh tẩy.
Từ một vài giáo phái rải rác ở nơi này đến Toàn Chân giáo bọn họ, cuối cùng người thắng chỉ có Phật môn.
Nếu dựa theo trình tự trên bảng danh sách, có lẽ đến cuối cùng Cát Mã Bạt Hi còn giữ lại một thủ đoạn phản chế, có thể niết bàn một lần nữa.
Như thế đã hoàn thành đại nghĩa của Phật môn, lại thanh tẩy chư giáo Tây Vực, đánh Toàn Chân giáo bị trọng thương, Phật môn đại hưng sắp thành kết cục đã định.
“Ngày mai là ai, mọi người có thể hiểu rõ…”
Triệu Chí Kính vặn hỏi về trình tự của bảng danh sách ngày mai, phân thân Triệu Khách đứng bên cạnh lạnh nhạt quan sát, lúc này đã không còn chuyện của hắn, sau khi nhớ kỹ danh sách sẽ bị Tội Bát La khiêu chiến vào ngày mai liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Này, hiện tại Thiên Dụ thế nào, có thành công không?”
Người đuổi theo chỉ có Hắc Trác và Tề Lượng, hai người này rất để ý việc của Thiên Dụ.
Về phần những người khác…
Nếu đã biết đáp án, vậy cũng không để sự sống chết của Thiên Dụ ở trong lòng.
Phân thân Triệu Khách nhắm mắt lại liên hệ với bản tôn một chút, sau đó gật đầu nói: “Vẫn được, còn giữ được hơi thở.”
Trong Đại Hạ đỉnh, Thiên Dụ bị bao bọc trong rễ phụ của bản thể gốc cây già, từng sợi rễ cây xuyên qua huyết nhục của hắn ta, thay thế cho nội tạng đã suy bại của hắn ta, đồng thời dựa vào linh khí phong phú trong Đại Hạ đỉnh để tẩm bổ cho hắn ta.
Thoạt nhìn tên này như bệnh nhân mắc bệnh nặng cắm đầy ống dẫn trên người.
Sau khi nghe phân thân nói vậy, Hắc Trác vội vàng muốn chạy tới tìm bản thể Triệu Khách, tiện xem rõ ngọn ngành.
Ngược lại Tề Lượng chỉ nhìn thoáng qua bảng điểm số, sau khi thấy tên Thiên Dụ còn ở đó cũng không tiếp tục hỏi han nữa.
Thấy hai người muốn rời đi, phân thân Triệu Khách đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cánh tay hai người nói nhỏ: “Đừng đi vội, tối nay ta cần hai người các ngươi giúp ta một chuyện.”
“Cái gì?”
Tề Lượng nhíu mày, trong lòng đầy cảnh giác với phân thân Triệu Khách.
Hắc Trác thì không suy nghĩ quá nhiều, nói thẳng: “Muốn chúng ta làm gì?”
Sau khi phân thân nhìn quanh một vòng xác định xung quanh không có người, không khỏi híp mắt lại nói: “Đơn giản, giúp ta giết chết số bốn trong thư khiêu chiến.”
Bóng đêm sắp tới, trong liên minh dựng đống lửa, từng sợi khói lửa trôi nổi bay lên trời.
Chỉ nghe trong rừng cây không xa truyền đến tiếng của đủ loại nhạc khí, cho dù ban ngày đấu tranh kịch liệt như thế nào, cho dù thực lực của Tội Bát La khiến người ta tuyệt vọng.
Nhưng người Tây Vực tính cách phóng khoáng cũng không thay đổi quá nhiều vì vậy.
Trong tiếng sáo nhạc, thỉnh thoảng còn có tiếng ca cởi mở và tiếng uống rượu.
“Ô Cát huynh đệ, không cần nghĩ quá nhiều về việc hôm nay, Đại Thực giáo các ngươi cũng là đại phái dựng lên trăm năm.”
Ma Ni giáo chủ nhìn bóng dáng nhảy múa trước đống lửa đằng xa, lời lẽ thấm thía an ủi giáo chủ Đại Thực giáo đứng bên cạnh.
Sau khi giáo chủ Đại Thực giáo Ô Cát nghe được câu này, trên khuôn mặt đen kịt lập tức nở nụ cười.
Cái trán rộng lớn, hốc mắt thâm trầm rất phù hợp với đặc điểm của người Tây Vực, nhếch miệng cười một tiếng lại có vẻ rất phóng khoáng.
Đại Thực giáo cũng là đại phái trăm năm hiếm trong trong chư giáo Tây Vực.
Ở vùng đất nghèo nàn, rách nát cằn cỗi như Tây Vực, cũng không khiến giáo phái này tàn lụi, ngược lại trong thời gian trăm năm đã phát triển lớn mạnh, trở thành một trong ba mươi sáu giáo phái đỉnh phong Tây Vực.
“Nếu giáo chủ tiền nhiệm của chúng ta ở đây, nghe được lời của ngươi chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Ô Cát nâng cốc đưa đến trước mặt người Ma Ni giáo chủ.