Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2432 - Chương 2432 - Phá Cờ (4)

Chương 2432 - Phá cờ (4)
Chương 2432 - Phá cờ (4)

Ma Ni giáo chủ nghe vậy khẽ giật mình, lập tức cười ha hả vỗ vai Ô Cát nói: “Thánh hỏa ở trên, ta nghĩ sư phụ của ta chắc chắn sẽ cho phép ta tiến vào vương quốc ánh sáng sau khi chết.”

Ma Ni giáo và Đại Thực giáo cùng xưng bá ở Tây Vực, xung đột giữa hai bên không thể nói là không sâu.

Thậm chí sư phụ nhập môn của Ma Ni giáo chủ cũng chết trên tay Đại Thực giáo chủ tiền nhiệm, lại nói hai người dùng huyết hải thâm cừu để hình dung cũng không đủ.

Ai có thể ngờ có một ngày hai kẻ thù lại ngồi chung một chỗ uống rượu trò chuyện, thậm chí là an ủi đối phương.

Đây cũng là nói mơ giữa ban ngày.

Sau khi hai người thở dài, Ma Ni giáo chủ đứng dậy cáo từ.

Trước khi đi, Ô Cát đột nhiên nhớ đến điều gì đó: “Này!”

Ma Ni giáo chủ dừng bước, quay đầu nhìn lại.

“Nếu như… Ta nói là nếu như ngày mai ta chết, xin hãy đồng ý để giáo chúng của ta rời đi, ta nghĩ từ nay về sau Đại Thực giáo sẽ không thể đi tranh đoạt thổ địa rộng lớn của Tây Vực nữa, ít nhất là trong vòng trăm năm.”

Sau khi Ma Ni giáo chủ im lặng một lát, gật đầu: “Được, ít nhất ta cũng không thể xác định ta có thể sống quá ngày thứ năm không.”

Ma Ni giáo chủ nói xong bóng dáng đã biến mất trong rừng cây.

Nhìn Ma Ni giáo chủ rời đi, nụ cười phóng khoáng trên mặt Ô Cát dần biến mất, đôi mắt thâm trầm nhìn về phía trời sao trên đỉnh đầu: “Vẫn là quê hương càng đẹp hơn.”

Vừa nói xong, Ô Cát lại nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân.

“Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.”

Thở dài một tiếng, Ô Cát không khỏi gật đầu khen ngợi: “Thơ hay, ta biết đây là thi từ Đường triều của Trung Nguyên các ngươi.”

Trong rừng, Tề Lượng chắp tay đi tới, chờ sau khi đi đến bên cạnh Ô Cát mới dừng bước: “Trung Nguyên chúng ta còn có một bài thi từ, gọi là Du tử ngâm.”

Tề Lượng nói xong lại đọc thuộc lòng bài thi từ này: “Chỉ trong tay người mẹ hiền, áo trên người kẻ lãng tử…”

Ô Cát nghe bài thi từ này, trên khuôn mặt thô kệch đen kịt càng nhớ nhung quê hương của mình hơn.

Mặc dù nơi đó là vùng đất nghèo nàn, lại có tiếng ca rung động lòng người nhất Tây Vực, có cảnh tuyết đẹp nhất và mẫu thân tốt nhất.

Ngay lúc Ô Cát đang nhớ nhà.

Lời nói của Tề Lượng đột nhiên xoay chuyển: “Đại Thực giáo chủ có thể theo ta đến một nơi không.”

Nếu Triệu Khách có mặt ở đây chắc chắn sẽ khen ngợi cách đối nhân xử thế của Tề Lượng, càng ngày càng lão luyện khéo đưa đẩy.

Nếu ngay từ đầu đã mời Ô Cát, dù Ô Cát không từ chối nhưng cuối cùng trong lòng vẫn có ba phần khó chịu, thậm chí có thể lấy lý do từ chối.

Kết quả cuối cùng, dù đồng ý thì sự đề phòng với Tề Lượng cũng không hề thả lỏng trên đường đi.

Nhưng sau khi lấy hai bài thơ Đường khơi gợi cảm xúc nhớ nhà của Ô Cát, lúc này mối quan hệ giữa người và người sẽ trở nên tế nhị.

Giữa hai bên như có chủ đề chung, sự cảnh giác với nhau sẽ thả lỏng hơn nhiều.

Đúng là Ô Cát đã có chút thiện cảm với với Tề Lượng: “Nơi nào?”

“Không xa, ở ngay phía trước, có lẽ nơi đó có thể khiến Đại Thực giáo chủ cởi nguôi ngoai cảm giác nhớ nhà.”

Nghe đến đó Ô Cát càng thấy hứng thú hơn, gật đầu: “Vậy đi thôi!”

“Ngươi không lo lắng sao?” Tề Lượng hơi nhíu mày như đang nói đùa.

Đối với điều này, Ô Cát chỉ cười lạnh: “Một người chỉ còn lại chưa đến mười hai canh giờ, nếu ngươi có thể để ta thấy quê hương của ta, muốn lấy đầu ta cũng có làm sao.”

“Ha ha ha, mời.”

Tề Lượng nói xong đi trước dẫn đường, thật ra chỗ kia cũng không quá xa.

Sau khi đi qua một gò đất trong rừng cây, Tề Lượng dừng bước: “Đại Thực giáo chủ, mời nhìn bên kia!”

Ô Cát nhìn theo phương hướng kia, nơi đó chỉ có một mảnh hồ nước.

Dưới bóng đêm, hồ nước chiết xạ ra ánh sáng màu bạc khiến người nhìn hơi chói mắt.

Thấy thế, Ô Cát không khỏi hơi hoang mang, không biết rốt cuộc Tề Lượng muốn mình nhìn cái gì.

Lúc này, mây đen lặng yên tản đi, theo đó ánh trăng chiếu xuống mặt nước.

Đôi mắt Ô Cát như bị dính vào mảnh hồ nước này, theo ánh trăng chiếu xuống, trên mặt hồ lại hiện ra gò núi rộng lớn mênh mông, gió tuyết to lớn nhuộm rừng núi thành một mảnh sương trắng.

“Nơi này là…”

Nhìn gò núi quen thuộc, hốc mắt Ô Cát đột nhiên ướt át, bước nhanh tới mặt hồ không hề quan tâm hồ nước lạnh buốt thấu xương, một bước hai bước xông vào trong hồ nước.

“Nhà… Nhà của ta…”

Ô Cát dùng hai tay khuấy động hồ nước trước mắt, vui sướng như một hài tử, Tề Lượng đứng ở trên gò đất lẳng lặng nhìn Ô Cát trên mặt hồ vui đến phát khóc.

Cho đến khi hắn ta cười đủ rồi, khóc mệt, thân thể ướt nhẹp đi ra khỏi hồ nước.

“Đây chỉ là một huyễn thuật đơn giản.”

Tề Lượng cũng không giấu giếm điều gì, bàn tay nhẹ nhàng đưa ra, tám mặt Thánh quang thuẫn bay ra từ mặt hồ.

Lợi dụng Thánh quang thuật chế tạo ra huyễn thuật, sự hiểu biết của Tề Lượng với năng lực hệ thánh quang đã sớm vượt ra khỏi sự trói buộc của loại năng lực này, đạt đến một tầng cao khác.

“Cảm ơn, dù là ảo giác thì ta cũng rất vừa lòng thỏa ý.”

Ô Cát nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tề Lượng: “Ngươi muốn ta đến đây, không phải đơn thuần để ta nhìn thấy quê hương đi.”

Bình Luận (0)
Comment