Hiển nhiên nó không có hứng thú với những quần áo chế tác từ da thú này, lại còn có mùi mấy ngày chưa giặt.
Trong nháy mắt Triệu Khách gọi ra Lưu ly hỏa đốt đống quần áo này thành tro bụi, thuận tay thu hồi thằng ngu Đồ phu chi hạp này vào trong sách tem.
Triệu Khách vuốt ve linh hồn Ô Cát trên tay, đúng là linh hồn của giáo chủ một phương, trên bản chất có sự khác biệt cực lớn với linh hồn của người bình thường.
Nói thật, nếu không phải Ô Cát trúng khuẩn độc của Lạc Nữ, muốn nhẹ nhàng khống chế hắn ta như vậy cũng không dễ.
Cho dù mỗi người bọn họ đơn đấu cũng không sợ Ô Cát, nhưng gây ra tiếng động quá lớn chẳng mấy chốc sẽ có người đến giúp đỡ, đến lúc đó không ai trong bọn họ thoát được.
“Làm cái gì, đợi chút nữa ngươi đến hỏi hảo huynh đệ của ngươi là biết.”
Triệu Khách nói xong lời này đã gọi ra Đại Hạ đỉnh thu hai người lại, thân đỉnh lóe lên, trong giây lát đã biến mất ngay tại chỗ.
Một cơn gió lạnh thổi qua, bóng người trước đống lửa đằng xa lắc lư, trong tiếng reo hò ca múa, dường như không ai để ý đến Ô Cát đã biến mất không thấy gì nữa.
Cho đến sáng ngày hôm sau, mọi người mới chú ý đến Ô Cát đã biến mất.
Điều này khiến đám đệ tử Đại Thực giáo choáng váng, bọn họ không tin Ô Cát sẽ vứt bỏ mình chạy trốn giữ mạng.
Đây không phải tính cách của Đại Thực giáo chủ, làm vậy sẽ bị tộc nhân phỉ nhổ.
Một mặt khác, lần trước đã có bài học của đám người đại chủ giáo bên giáo đình, không khó nhận ra muốn chạy trốn cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Cho nên, dù trong lòng mọi người có suy đoán lại không ai dám xác nhận.
“Ô Cát biến mất!”
Triệu Chí Kính và một đám trưởng lão nhìn nhau, Tề Lượng đứng bên cạnh ánh mắt chợt lóe lên lại nhanh chóng liếc nhìn bảng điểm, nhưng không thấy bảng điểm có bất kỳ biến động này, trong lòng không khỏi cảm thấy hoang mang.
Nhưng Tề Lượng nhanh chóng che giấu những hoang mang này thật sâu.
Dù Ô Cát sống hay chết, sự biến mất của hắn ta cũng có mình tham gia vào, một khi lộ ra hắn ta sẽ chết không có chỗ chôn.
Giáo chủ Ma Ni giáo nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt rất nặng nề.
“Không thể nào, Ô Cát không phải kẻ hèn nhát.”
Ma Ni giáo chủ vừa mở miệng đã phủ nhận khả năng Ô Cát chạy trốn, người hiểu rõ mình nhất thường là kẻ địch của mình, hai người Ma Ni giáo chủ và Ô Cát đã quen biết rất lâu, hiểu rõ Ô Cát là tín đồ trung thành nhất của Đại Thực giáo.
Tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện như vậy.
“Điều này… Chờ chút xem.”
Triệu Chí Kính là người khéo đưa đẩy, sau khi nói một câu đã bỏ qua chuyện này, hiển nhiên không muốn nói quá nhiều về chuyện này.
Nếu Ô Cát chạy trốn, vậy Tội Bát La chắc chắn không để hắn ta được toại nguyện, đợi chút nữa Tội Bát La đến đây, mọi người sẽ hiểu rõ.
Lúc này, Đại Tát Mãn dẫn theo một đoàn người Triệu Khách chạy đến.
Đối với việc Ô Cát biến mất, Đại Tát Mãn cũng tỏ ra rất bất ngờ nhưng thái độ giống với Triệu Chí Kính, chờ chút nữa là biết.
“Vương huynh!”
Triệu Khách vẫn bò lên gốc cây già kia, lần này Miêu Đạo Nhất đã tìm được bóng dáng của Triệu Khách, hai ba bước đã leo đến bên cạnh Triệu Khách: “Vương huynh, vị Thiên Dụ công tử hôm qua còn sống không?”
“Nửa chết nửa sống.”
Triệu Khách tỏ vẻ không quan trọng nói, nghĩ đến trạng thái hiện tại của Thiên Dụ, trên cơ bản đã là người vô dụng.
“Ồ, đáng tiếc, nếu Tứ Tượng châu không tổn hại, có lẽ còn có cách chữa trị cho hắn!”
Triệu Khách trợn trắng mắt, hung hăng khinh bỉ Miêu Đạo Nhất.
Tiểu tử này vẫn chưa trưởng thành, muốn thử dò xét cũng không cần ngay thẳng như vậy.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Triệu Chí Kính giật dây tiểu tử này tiếp tục đến thăm dò hắn, xem Định quang châu rơi vào trong tay hắn rốt cuộc đã bị tổn hại hay chưa.
Bị ánh mắt nhìn thấu tất cả của Triệu Khách nhìn chằm chằm, khuôn mặt Miêu Đạo Nhất đỏ hồng.
Lời nói xoay chuyển, hắn ta tiếp tục nói: “Chưởng giáo chân nhân nhà ta muốn làm một vụ giao dịch với ngươi, viên đan dược mà ngươi cho ta lần trước còn nữa không?”
“Cố bản đan!”
“Đúng, chính là cái này! Chân nhân nhà ta muốn lấy một ít, đương nhiên sẽ không lấy không, cho ngươi một bộ Ngự kiếm thuật thì thế nào?”
Triệu Khách lắc đầu như trống lúc lắc: “Không được tốt lắm, không có hứng thú.”
Ngự kiếm thuật không có tác dụng với hắn, hắn sẽ không ngự kiếm.
Nếu có ngự chùy thuật, có lẽ hắn còn có thể suy xét một chút.
Huống hồ Triệu Chí Kính nhắc đến Ngự kiếm thuật luôn khiến Triệu Khách cảm thấy lão gia hỏa này đang thử thăm dò hắn.
“Điều này…”
Thấy Miêu Đạo Nhất tỏ ra khó xử, Triệu Khách vỗ vai hắn ta nói: “Ngươi vẫn còn quá non, trở về nói cho chân nhân nhà ngươi biết, ta có rất nhiều loại đan dược này, còn là cái loại bao ăn nó nhưng hắn ta cần thì phải lấy ra chút thành ý đến bàn với ta.”
Triệu Chí Kính là người khéo đưa đẩy, để một tên làm càn làm bậy như Miêu Đạo Nhất đến đưa tin, khiến Triệu Khách không tiện trực tiếp đưa ra yêu cầu quá đáng, lại đang thử thăm dò điểm mấu chốt của hắn ở đâu.
Triệu Khách cũng không thích trò này của hắn ta, lần này đẩy thẳng chủ đề vào góc chết.
Nếu Triệu Chí Kính thật sự cần Cố bản đan, để hắn ta tự đến nói với hắn.