Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2437 - Chương 2437 - Mười Bộ! (2)

Chương 2437 - Mười bộ! (2)
Chương 2437 - Mười bộ! (2)

Nhưng có manh mối vậy dễ làm hơn nhiều.

“Số bảy là ai?”

“Đại vu sư Vu Độc giáo, Cách Lạp Ổ.”

“A… Vừa hay chúng ta còn có một vị lão bằng hữu ở đó!”

Nụ cười trên mặt Triệu Khách lập tức rực rỡ.

Thời gian một ngày trôi qua rất chậm, lúc mặt trời rơi xuống bóng dáng Tội Bát La đã biến mất trước mặt mọi người.

Trong chốc lát, trong núi rừng truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Từ đêm nay về sau, đệ tử Đại Thực giáo đã biến mất không thấy, không có xác, không có dấu vết đánh đấu, thậm chí còn không có một giọt máu nào.

Trên dưới môn nhân có hơn sáu mươi đệ tử, còn có năm vị trưởng lão, toàn bộ đều biến mất rất thần bí.

Tội Bát La cùng rời đi nhưng lại để Bàn Tam đến thông báo cho đám người Triệu Chí Kính, đừng để hắn ta biết là ai giấu Ô Cát đi, nếu không người đó sẽ chết không yên lành.

Đối với sự uy hiếp không đau không ngứa này, tất nhiên đám người Triệu Chí Kính không để ở trong mắt.

Sau khi Bàn Tam chú ý đến phân thân Triệu Khách, lại nhếch miệng cười Triệu Khách một tiếng, ngón tay làm ra dáng vẻ cắt cổ đầy khiêu khích ở trên cổ họng của mình rồi mới đứng dậy rời đi.

“Tên này chính là Bàn Tam!”

Triệu Khách nhìn theo bóng lưng Bàn Tam, nhớ lần đầu tiên hai người gặp mặt hắn ta còn gọi là Tể Hứa, còn rất nhiệt tình mời hắn gia nhập vào trụ sở của bọn họ.

Nhưng lại bị Triệu Khách quyết đoán từ chối.

Bây giờ nhìn lại, lúc đó tên này đã nhắm vào hắn rồi.

“Lúc trước Đãng Trầm giấu hắn đi, bây giờ nghĩ lại cũng là vì đề phòng chuyện chẳng may, sau này Đãng Trầm chết rồi, tên này lại thuận lợi tránh được sự càn quét của Hồng bà bà, cũng coi như vận khí của hắn tốt.”

Thiên Dụ bĩu môi, không có bất kỳ thiện cảm gì với Bàn Tam.

Nếu không phải lúc trước Hồng bà bà một lòng muốn giết Lạc Nữ, sao hắn ta có thể may mắn còn sống.

Triệu Khách dựa vào ánh mắt phân thân nhìn chằm chằm bóng lưng Bàn Tam rất lâu: “Trước tiên mặc kệ hắn, đợi chút nữa các ngươi có gặp Cừu Bách Lăng, vậy nói với nàng đừng giày vò Ma Tử nữa, nghỉ ngơi dưỡng sức, tối nay chúng ta sẽ ra tay.”

“Tối nay!”

Thiên Dụ nhíu mày cảm thấy đêm nay Triệu Khách ra tay hơi vội vàng, Ô Cát vừa chết, chắc chắn Tội Bát La sẽ đề phòng, đêm nay ra tay quá nguy hiểm.

“Còn không ra tay sẽ không đến lượt chúng ta ra tay nữa.”

Có vết xe đổ của Ô Cát, Triệu Khách không tin với lòng dạ đa mưu túc trí của đám người Triệu Chí Kính, không nhìn ra nhược điểm của Tội Bát La.

Chỉ sợ số người thông minh cũng không ít, khi mọi người phát hiện giết chết người đứng trước mình có thể trì hoãn thời gian chết của mình, mỗi người đều trở nên cảnh giác.

Còn muốn dùng cách đơn giản như vậy để đối phó Ô Cát, sẽ không thể thực hiện được.

Chỉ có nhân lúc đêm nay có một bộ phận người chưa hiểu ra lại đi giết thêm một người, mới có thể nhận ra việc giết chết người trên danh sách sẽ ảnh hưởng đến Tội Bát La lớn như thế nào.

Sau khi Triệu Khách rời khỏi Đại Hạ đỉnh, nhìn thoáng qua khoảng rừng rậm thăm thăm sau lưng cứ điểm một cái, bóng dáng dần biến mất không thấy gì nữa dưới ánh trăng mông lung.

Ở một khác, khuôn mặt Tề Lượng đen xì đi theo phân thân Triệu Khách.

“Giúp ta giết người.”

Sau khi nghe Triệu Khách nói lời này, khóe miệng Tề Lượng giật giật, quay người định rời đi.

“Ôi ôi, đừng vội đi.”

Phân thân Triệu Khách đuổi theo, cười nói: “Ngươi cũng thấy đấy, giết chết một Ô Cát có thể cứu được rất nhiều người, lại giết thêm một người, có lẽ có thể cứu nhiều người hơn.”

Tề Lượng khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Triệu Khách: “Ngươi thật sự cảm thấy đến bây giờ ta còn bị ngươi coi là vũ khí để sử dụng?”

Giết Ô Cát là Tề Lượng trả Triệu Khách một món nợ nhân tình, nhưng không có nghĩa hắn ta bằng lòng bị Triệu Khách sử dụng như vũ khí, Tội Bát La chắc chắn sẽ điên cuồng tìm kiếm hung thủ, kết quả tự mình ra tay vào lúc này chắc chắn sẽ trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Tội Bát La.

Một khi bại lộ, tất cả sự cố gắng trước đó của mình đều phí công nhọc sức.

Tề Lượng không cảm thấy Triệu Khách có cái gì khiến mình phải mạo hiểm đi giúp hắn.

“Ồ!”

Tuy bị từ chối nhưng trên mặt Triệu Khách lại mỉm cười đặc biệt rực rỡ.

Ít nhất hắn đã không thấy bóng dáng khiến hắn chán ghét ở trên người Tề Lượng.

“Ta tò mò hỏi thêm một câu, vì sao ngươi gia nhập Toàn Chân giáo?”

Vấn đề này đã quấy nhiễu Triệu Khách rất lâu, không hiểu Tề Lượng gia nhập vào giáo phái Toàn Chân giáo không có tiền đồ này làm gì.

Đây là một con thuyền sắp chìm, ít nhất trước khi Tội Bát La xuất hiện là như vậy.

“Ta muốn một thứ!”

Tề Lượng lại không giấu giếm, nói thẳng: “Nếu ngươi có thể giúp ta lấy được thứ này, ta sẽ suy nghĩ giúp ngươi, trước lúc đó không bàn gì nữa!”

“Ừm, nói trước xem thử.”

Trong lòng Triệu Khách suy nghĩ về những Cố bản đan trên tay, không biết có thể đổi lấy thứ mà Tề Lượng cần hay không, nhưng chắc có thể thử một chút.

Thấy thế, Tề Lượng nhếch miệng cười, rất mong chờ được thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Triệu Khách.

Hắn ta ưỡn ngực ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Đây là ngươi nói, ta muốn bí thuật bất truyền Toàn Chân giáo, Ngự kiếm thuật.”

“Cái gì??”

Bình Luận (0)
Comment