Triệu Khách ngạc nhiên, nụ cười trên mặt Tề Lượng lại càng rực rỡ hơn, tiến lên một bước, ánh mắt cao ngạo nhìn chằm chằm khuôn mặt ngạc nhiên của Triệu Khách.
“Đừng tưởng ngươi luôn có thể làm được tất cả mọi chuyện, luôn có lúc ngươi cũng bất lực.”
Vì cầu một bộ Ngự kiếm thuật, Tề Lượng mới có thể mạo hiểm gia nhập Toàn Chân giáo.
Nhưng Tề Lượng mang nghệ nhập môn, đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của Ngự kiếm thuật.
Dựa theo lời của trưởng lão, chỉ có đệ tử nòng cốt của Toàn Chân giáo mới có thể tu tập, đây là bí thuật bất truyền.
Hiện tại hắn ta chỉ cầu lấy được một bộ Ngự kiếm thuật, cho dù là phổ thông cũng được nhưng xem ra cũng không dễ dàng.
Lúc này nói cho Triệu Khách biết, là muốn thấy được biểu cảm thất vọng từ trên mặt Triệu Khách.
Quả nhiên, sau khi Triệu Khách xác nhận không nghe nhầm lại xoay người rời đi.
“A, biết khó mà lui sao!”
Thấy thế Tề Lượng khinh thưởng ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên lấy được niềm vui thắng lợi khi đọ sức với Triệu Khách, là thứ mà người thường không thể trải nghiệm.
Nhưng đúng vào lúc này, lại nghe phân thân Triệu Khách đã đi ra trăm thước hô lên với Miêu Đạo Nhất ở đằng xa: “Này, trở về nói với chân nhân nhà ngươi lấy Ngự kiếm thuật ra đây, cho ta… Mười bộ!”
“Phốc!”
Nụ cười trên mặt Tề Lượng còn chưa biến mất, đợi sau khi thấy Miêu Đạo Nhất vô cùng vui vẻ đi tìm Triệu Chí Kính đột nhiên cuống họng ngòn ngọt, một ngụm máu nóng trào ra từ tim.
Trước sau không tới thời gian đốt một nén nhang, Miêu Đạo Nhất đã dẫn theo sư phụ của mình, trưởng lão Tàng kinh các Phiền Chí Ứng chạy tới.
Ngay tại chỗ lặng yên viết ra mười bộ Ngự kiếm thuật cho Triệu Khách.
“Ba quyển thượng trung hạ cơ sở, sáu môn Ngự kiếm kỹ đặc biệt, một môn tâm pháp Ngự kiếm thuật!”
Phiền Chí Ứng chép lại Ngự kiếm thuật giao cho Triệu Khách, tuy ba quyển sách thượng trung hạ cơ sở tình nghi qua loa cho xong, nhưng Triệu Khách cũng không định so đo vấn đề này, dù sao cũng không phải cho hắn dùng.
Giao hai bình Cố bản đan cho Phiền Chí Ứng, không nhiều không ít 100 viên.
Sau khi Phiền Chí Ứng cẩn thận kiểm tra, trên mặt lập tức thể hiện ra vẻ hài lòng.
Người Toàn Chân giáo theo hướng tu nội đan, ý là thiên nhân hợp nhất, tuy y đạo cũng là môn bắt buộc nhưng tạo nghệ luyện đan còn kém rất nhiều.
100 viên Cố bản đan của Triệu Khách, nếu đổi lại là phe bên kia e rằng không đáng một đống.
Lại nói đây là kết quả do Toàn Chân giáo phấn chấn chiến đấu một mình, nếu sớm đi lung lạc Đạo gia nam bắc thành một liên minh Đạo gia to lớn, e rằng Phật môn muốn động đến Toàn Chân giáo, không biết phải mưu đồ bao nhiêu năm mới có thể thành công.
Đương nhiên, nếu thật sự là như thế, có lẽ không đợi Phật môn ra tay, Nguyên triều cũng nghĩ hết cách để diệt trừ Toàn Chân giáo.
Chỉ có thể nói mọi thứ thường có tính hai mặt, phần lớn mọi người chỉ có thể thấy một mặt, lại không thấy một mặt khác.
Triệu Khách cũng không ngoại lệ, chỉ có lúc này thấy Triệu Chí Kính vì 100 viên Cố bản đan, lại không chút do dự lấy ra Ngự kiếm thuật của Toàn Chân giáo, Triệu Khách mới hoảng hốt hiểu ra nỗi khổ tâm trong lòng Triệu Chí Kính.
Tin tưởng, nếu Triệu Chí Kính biết những Cố bản đan này là dược vật cấp thấp nhất trong Quỷ thị, đừng nói là Ngự kiếm thuật, dù là một số năng lực mà Toàn Chân giáo tùy tiện vứt đi cũng có thể dễ dàng đổi được.
Không biết Triệu Chí Kính có buồn bực thật lâu hay không.
Đương nhiên, hắn ta có buồn bực hay không thì Triệu Khách không rõ, chỉ có điều Tề Lượng bên cạnh đã buồn bực hỏng.
Khi xác định Triệu Khách chỉ trả 100 viên Cố bản đan, Tề Lượng cố nén cảm giác tanh ngọt trong miệng, ngay cả khóe miệng cũng bị cắn nát.
“Cho ngươi.”
Triệu Khách nhìn cũng không nhìn mười bản Ngự kiếm thuật này lấy một cái, ném cho Tề Lượng như đồ bỏ đi: “Lần trước chưởng giáo bọn họ nói muốn đích thân dạy ta, ta cũng không thèm, ngươi nói sớm để hắn đến dạy ngươi là được.”
Phân thân Triệu Khách nói xong xua tay: “Nhớ kỹ kế hoạch đêm nay mà chúng ta đã hẹn trước, còn có chút thời gian, ngươi chậm rãi lĩnh hội ở chỗ này đi.”
Sau khi Triệu Khách rời đi, trong đầu Tề Lượng còn không ngừng quanh quẩn câu nói vừa rồi của phân thân Triệu Khách.
Triệu Chí Kính thân truyền Ngự kiếm thuật!!
Ta không thèm những đồ bỏ đi này!!
Ngươi nói sớm ta để hắn dạy ngươi là được!!
“Phốc!”
Trước ngực Tề Lượng nóng lên lại không thể nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu, chỉ về phía Triệu Khách rời đi thật sự sắp phát điên.
Điều này cũng như ngươi vì ký một đơn hàng lớn, vừa ăn cơm với vị khách này, vừa uống rượu với vị khách này, ngay cả đi chơi gái cũng là ngươi bỏ tiền.
Thấy sắp ký được đơn hàng này, trong công ty có một nhân viên mới đến gọi vị khách này là cha nuôi, đơn hàng này lại bị nhân viên mới ký được.
Loại buồn bực này… Thật sự phát rồ.
Sau một lúc lâu Tề Lượng mới có thể nuốt xuống một hơi này, cất kỹ đồ vật, khuôn mặt đen xì quay người đi đến chỗ đã hẹn trước với Triệu Khách.
Xét thấy hôm nay Ô Cát biến mất, Đại Thực giáo bị huyết tẩy, tất cả mọi người đều về sớm, bắt đầu tiêu hóa việc hôm nay.
Thứ mà đám người Triệu Khách có thể suy đoán ra, người khác cũng không phải người ngu.