Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Ma nhìn chằm chằm vào Đại Hạ đỉnh đánh tới, trong mắt lại sinh ra ánh sáng tham lam.
Nhưng đối mặt với Đại Hạ đỉnh đánh tới, lại cũng không thể không lùi lại.
Cường thịnh chi uy, trấn áp ở trong gầm trời.
Quốc khí Đại Hạ như sao băng rơi xuống, có thể nghe được tiếng gầm của ngàn vạn quân mã, núi thở đất động.
“Duy ngã Hình Thiên, tử chiến không lùi!”
U hồn đến từ Đại Hạ, chiến ý vĩnh viễn bất diệt, nhiệt huyết của không biết bao nhiêu chiến sĩ Đại Hạ tưới tắm vào tôn đại đỉnh này.
Danh chấn hoàn vũ như Hình Thiên sống lại.
Cách Lạp Ổ kêu lên oa oa đầy kỳ quái, bóng dáng chuyển hóa thành một con rết to, quay người muốn chạy trốn.
Nhưng lúc này Cổ Thái Nhĩ lại bám lên lưng Cách Lạp Ổ, trên người tuôn ra ánh sáng kỳ lạ, chỉ thấy khí tràng xung quanh thu nạp như một ngọn núi lớn, đặt ở trên lưng Cách Lạp Ổ khiến hắn ta nửa bước khó đi.
“Ngươi điên rồi!” Cách Lạp Ổ tức hổn hển, giãy giụa thân thể muốn hất Cổ Thái Nhĩ xuống.
Vẻ mặt Cổ Thái Nhĩ thờ ơ, hồn nhiên không để ý đến Cách Lạp Ổ, ngược lại tăng thêm lực lượng muốn trấn áp Cách Lạp Ổ.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, đại đỉnh rơi xuống tạo ra lực trùng kích cường đại.
“Oanh” một tiếng, toàn bộ mặt đất đều chấn động.
Người đưa thư trung cấp, năng lực cao cường nhất là tứ giai, nếu không có con tem hoàng kim vậy đời này năng lực cũng chỉ có thể là tứ giai, không thể đột phá thêm nữa.
Đây cũng là lý do vì sao đám người Cam Hoa là người đưa thư thế hệ trước, thực lực vẫn không thể đi lên được.
Nhưng sau khi dựa vào con tem hoàng kim, năng lực bạo phát ra trực tiếp tăng đến ngũ giai.
Một khi đạt tới, đó chính là lực lượng phá núi nứt biển, thay đổi hình dạng mặt đất.
Chỉ thấy mặt đất nổ tung, sóng xung kích to lớn tuôn ra từ trong cái khe, trong nháy mắt rừng núi xung quanh vỡ nát, vô số tảng đá kỳ quái nhô ra từ mặt đất.
“Xảy ra chuyện rồi!”
Trong sự chấn động dữ dội như thế, Triệu Chí Kính ở trong trụ sợ đằng xa lập tức ngự kiếm bay lên, nhanh chóng chạy đến nơi chấn động.
Những người khác cũng không cam lòng tụt lại, ngay cả Đại Tát Mãn cũng vội vã chạy đến trong thời gian rất ngắn.
Lúc mọi người thấy khoảng đất trước mặt đã gần như thay đổi hình dạng, tất cả mọi người không khỏi giật mình.
“Nơi này là trụ sở Thánh Âm cung, xảy ra chuyện gì?? Tại sao có thể như vậy?”
Sau khi có người đại khái nhận ra vị trí nơi này, không khỏi phát ra tiếng kêu ngạc nhiên khó tin.
Triệu Chí Kính lạnh nhạt nhìn sang, trong nháy mắt trên ngón tay hiện lên một vòng kiếm mang, sau khi một cục đá to lớn bị kiếm mang chém ra, chỉ thấy Tề Lượng nằm trong Thánh quang thuẫn hình trúng, ngũ quan toàn là máu, hiển nhiên đã bị trọng thương.
Triệu Chí Kính không quan tâm Thánh quang thuẫn bảo hộ, trực tiếp lôi Tề Lượng ra ngoài.
Sau khi nhét một viên Cố bản đan vào trong miệng Tề Lượng, tiện tay ném sang bên cạnh không để ý đến.
Chẳng mấy chốc, mấy người Ma Ni giáo chủ, Dạ Ma, Đao Thánh lần lượt leo ra từ trong hố đất.
Sau khi ánh mắt mọi người đảo qua, thấy một mảnh hỗn độn trước mặt lập tức sắc mặt xám ngoét.
Lúc này Triệu Khách cũng đi ra từ trong đống đá vụn, nhưng trên người hắn lại mặc chiến giáp Quỷ hổ thật dày.
Dáng vẻ không hề chật vật chút nào, ngược lại còn lạnh nhạt nhìn chằm chằm đám người Dạ Ma.
“Ngươi muốn chết!”
Đối mặt với Triệu Khách đánh lén bọn họ, Dạ Ma nói chuyện cũng không khách sáo như vậy, thậm chí đã không kịp chờ đợi muốn ra tay.
Nhưng không đợi Dạ Ma có hành động, Đại Tát Mãn đã lạnh lùng cầm tổ cốt trên tay đi đến bên cạnh Triệu Khách.
Dáng vẻ ngươi ra tay thử xem, lão tử gõ nổ đầu chó của ngươi.
Sau khi khóe miệng Dạ Ma giật giật mấy cái, dứt khoát xoay người sang chỗ khác không để ý đến nữa.
“Xảy ra chuyện gì?”
Triệu Chí Kính vặn hỏi Ma Ni giáo chủ, Ma Ni giáo chủ thấy thế hơi đỏ mặt cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Lại nghe Tề Lượng đã tỉnh lại mở miệng, chỉ vào đám người Ma Ni giáo chủ nói: “Bọn họ muốn giết giáo chủ Thánh Âm cung Cổ Thái Nhĩ.”
“Cái gì!!”
Dường như Triệu Chí Kính đã sớm đoán trước nhưng vẫn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, hắn ta không ngờ Ma Ni giáo chủ lại chủ động tham gia vào chuyện này.
Những người còn lại thấy thế đều rất ngạc nhiên.
“Cổ Thái Nhĩ đâu?”
Triệu Chí Kính vặn hỏi.
Tề Lượng đứng bên cạnh lại nói: “Không biết, vừa rồi…” Tề Lượng dừng lại một chút, sau khi ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách lại nói: “Vừa rồi hắn tập kích chúng ta, tất cả mọi người chạy tứ tán, ta thấy Cổ Thái Nhĩ triền đấu với Cách Lạp Ổ, dường như Cổ Thái Nhĩ muốn lôi kéo Cách Lạp Ổ cùng chết.”
Lúc này Triệu Khách đi ra từ trong chiến giáp Quỷ hổ, sau khi nghe Tề Lượng nói xong cũng không phản đối, chỉ nói: “Lúc ta tới đây đã đánh thành một đoàn, không biết rốt cuộc các ngươi ai muốn giết ai nên mới đưa ra hạ sách này, ép các ngươi dừng tay, nhưng ai ngờ Cổ Thái Nhĩ này lại hung hãn không sợ chết, liều lĩnh muốn cùng chết với Cách Lạp Ổ, ta cũng không ngờ đến.”