Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2443 - Chương 2443 - Thâu Thiên Hoán Nhật (4)

Chương 2443 - Thâu thiên hoán nhật (4)
Chương 2443 - Thâu thiên hoán nhật (4)

Triệu Khách nói xong, vẻ mặt đắng chát chắp tay với Triệu Chí Kính và Ma Ni giáo chủ: “Là ta quá vọng động, nếu vừa rồi ta có thể tạm thời nhẫn nại một chút, tin tưởng Ma Ni giáo chủ sẽ ra tay ngăn cản hai vị tiền bối Đao Thánh và Dạ Ma ra tay, thuận lợi hóa giải trận can qua này.”

Nói chuyện là một môn nghệ thuật, thoạt nhìn lời nói của Triệu Khách đã nhận lấy tất cả trách nhiệm, thậm chí còn nhận tất cả lỗi sai vào trên người mình, nhưng cẩn thận nghe hết rõ ràng trong lời nói còn có hàm ý.

Cổ Thái Nhĩ liều lĩnh muốn cùng chết với Cách Lạp Ổ! Đây là ép người ta đến trình độ nào??

Ngay cả hai người Đao Thánh, Dạ Ma cũng ra tay, đây không phải nói rõ lấy nhiều bắt nạt ít sao?

Đáng hận nhất lại là Ma Ni giáo chủ, lại sống chết mặc bay, hồn nhiên không có ý ngăn cản??

Triệu Khách nói một câu đã kể lại tình hình lúc đó rất sinh động, Triệu Chí Kính hít sâu một hơi, sắc mặt lại càng khó coi hơn.

Ma Ni giáo chủ âm thầm kêu khổ, sớm biết kết quả như vậy hắn ta sẽ không theo đến đây.

“Các ngươi muốn giết Cổ Thái Nhĩ là vì kéo dài thời gian? Hôm nay các ngươi giết Cổ Thái Nhĩ, ngày mai thì sao, ngươi dự định giết ai, là đồ chó con Dạ Ma này sao?”

Một hán tử thô kệch đi tới, lạnh lùng vặn hỏi.

Hắn ta là một trong những người bị Tội Bát La khiêu chiến, cũng được coi là kẻ thù của Dạ Ma, cho nên lúc nói chuyện không khách sáo chút nào.

Lời này khiến mọi người nhao nhao hợp lại vặn hỏi, sắc mặt Ma Ni giáo chủ lúc sáng lúc tối, trong chốc lát không biết nói gì cho phải.

“Đợi chút, Cổ Thái Nhĩ còn sống!”

Lúc này, có người đột nhiên chú ý đến có một cánh tay đưa ra dưới đống đá vụn, từ quần áo trên người hình như là Cổ Thái Nhĩ.

Đại Tát Mãn vung tổ cốt trên tay lên, trong chốc lát đá vụn xung quanh tự nhúc nhích, nâng Cổ Thái Nhĩ dưới tảng đá lên.

Điều khiến người ta bất ngờ là, không chỉ Cổ Thái Nhĩ còn sống, Cách Lạp Ổ cũng còn sống, nhưng lúc này vẫn bị Cổ Thái Nhĩ túm chặt lấy không chịu buông ra.

Điều này cũng từ mặt nào đó xác nhận lời nói của Triệu Khách, trong chốc lát vẻ mặt mỗi người nhìn về phía đám người Ma Ni giáo chủ càng trở nên khó coi hơn.

“Được rồi, hai người đều còn sống vậy mọi người đừng tiếp tục giày vò nữa, Ma Ni giáo chủ cũng chỉ muốn phá giải ván cờ, tranh thủ một con đường sống cho mọi người.”

Chung quy Triệu Chí Kính vẫn là người lão luyện thành thục, thấy thế bắt đầu đứng ở giữa ba phải, chỉ hai ba câu đã đẩy Ma Ni giáo chủ ra.

Dù sao hiện tại Ma Ni giáo chủ vẫn là minh hữu vô cùng quan trọng, tuy chuyện này không được thỏa đáng lắm nhưng cũng không bởi vậy trực tiếp làm mất lòng người này.

Về phần tên Dạ Ma xui xẻo này, ngày mai phải chết, quan tâm hắn ta làm gì.

Tuy Đao Thánh xếp xa hơn chút, còn có thể nhảy nhót thêm mấy ngày, nếu đến lúc đó cần, vừa hay danh chính ngôn thuận lại đẩy chuyện ngày hôm nay lên người hắn ta, để hắn ta trải nghiệm cảm giác bị ép tự sát một chút.

“Đại thiện như thế, chư vị vẫn nên nhanh chóng quay về nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ chuyện hôm nay nữa, phải tin tưởng trời không tuyệt đường người.”

Đại Tát Mãn hùa theo Triệu Chí Kính.

Cổ Thái Nhĩ tạm thời được Triệu Chí Kính đưa đi chữa thương, về phần Cách Lạp Ổ thì bị đệ tử Vu Độc giáo nhấc về.

Một trận phong ba cứ vậy gió êm sóng lặng.

Triệu Khách đi đến bên cạnh Tề Lượng: “Đa tạ.”

“Ngươi không phải muốn giết Cách Lạp Ổ, ngươi định giết chết tất cả chúng ta?”

“Ha ha, có đôi khi tiếng động lớn chút mới được.”

Triệu Khách nói xong, ánh mắt liếc nhìn về phía trụ sở Phật môn ở đằng xa, trong lòng thầm nghĩ: “Đáng tiếc, chung quy tên này vẫn không ra tay.”

Vốn Triệu Khách còn chờ mong Tội Bát La sẽ ra tay, không ngờ đến bây giờ tên này vẫn không chịu ra tay, suy nghĩ muốn ép hắn ta vi phạm quy tắc chỉ có thể thất bại.

Nhưng cũng may ít nhất hắn đã đạt được mục đích.

Nghĩ đến đây Triệu Khách không gọi ra Đại Hạ đỉnh, mà như đi dạo chậm rãi cùng Đại Tát Mãn rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Cả quãng đường hai người không nói chuyện, chờ sau khi đi vào cứ điểm Đại Tát Mãn mới gật đầu với Triệu Khách, ra hiệu ánh mắt giám sát hai người đã biến mất.

“Phù! Cuối cùng đã lừa dối qua ải.”

Triệu Khách thở ra một hơi, sau khi để Đại Tát Mãn đi nghỉ ngơi mới gọi ra Đại Hạ đỉnh nhanh chóng tiến vào sâu trong cứ điểm.

“Đại Tát Mãn, có phải chuyện lần này quá mạo hiểm không.”

Một vị lão Tát Mãn cao tuổi nhìn Triệu Khách rời đi, không khỏi đưa mắt nhìn về phía Đại Tát Mãn.

Kế hoạch hôm nay là Man thiên quá hải, hơi không cẩn thận rất có thể sẽ chịu sự trả thù toàn diện của Tội Bát La.

Đối với điều này, trên khuôn mặt đen kịt của Đại Tát Mãn lại lộ ra ý cười giản dị: “Sợ cái chim gì, trời sập xuống không phải còn có những lão già chúng ta chống đỡ sao.”

Lão Tát Mãn nghe vậy ngạc nhiên, chợt cười ha hả, gật đầu nói: “Cũng đúng. Trước khi mấy lão cốt đầu chúng ta chết còn có thể làm cột chống trời một lần, cũng coi như đáng giá.”

Ở một chỗ khác, bóng dáng Triệu Khách trốn vào trong Đại Hạ đỉnh, chỉ nghe trong Đại Hạ đỉnh truyền đến tiếng đánh nhau thảm thiết.

Bình Luận (0)
Comment