“Không ngủ được còn đánh cái quái gì, muốn đánh thì nhanh lên đừng chậm trễ giấc ngủ của ta, thức đêm rất hại thân, bộ xương già này của ta còn muốn sống thêm năm trăm năm nữa.”
Tiếng gầm gừ của Thuỷ Lộc truyền ra từ trong căn nhà gỗ, sau đó cạch một tiếng là tiếng cửa sổ đóng sầm lại.
Gốc cây già thì không cần ngủ, sau khi thấy Triệu Khách còn vui sướng hài lòng đưa cho Triệu Khách một vốc hạt dưa, chỉ Vương Ma Tử đang đánh nhau kịch liệt ở đằng trước, nói nhỏ: “Ngươi tìm được kẻ xui xẻo này từ chỗ nào, lần này hay lắm, cuối cùng Ma Tử đã có thể trút ra cơn giận trong khoảng thời gian này.”
Triệu Khách nghe vậy hai chân bắt chéo, vừa gặm hạt dưa vừa nhìn sang, quả nhiên thấy trong quyền ảnh cuồng phong bạo vũ của Vương Ma Tử, Cách Lạp Ổ đã khó mà chống đỡ, bị đánh đến oa oa kêu to.
Trụ sở Thánh Âm cung cảnh hoang tàn khắp nơi, một đống đổ nát trông còn ác liệt hơn trụ sở Tát Mãn giáo mà Triệu Khách lựa chọn trước đó.
Lúc này, một con tê tê cả người bao trùm lân phiến chui ra từ dưới đống đổ nát, sau khi lắc rơi bùn đất trên người, cái đuôi to khỏe ôm lấy một người, móc người ra từ dưới đá vụn.
Phân thân Triệu Khách đi lên trước nhìn, vận khí của tên này không tệ, tuy sau này có khả năng tàn tật nhưng ít nhất đã giữ được mạng.
“Phốc!”
Lúc này lại thấy tê tê há mồm phun ra một cái túi, phân thân Triệu Khách nhìn lên là túi trữ vật bên hông Triệu Mẫn.
Sau khi ánh mắt nhìn thẳng vào mắt tê tê, trên mặt cả hai lại rất ăn ý bật cười.
Vốn là một thể, không cần phải nói chuyện một mình.
Sau khi phân thân thu lại túi trữ vật do tê tê phun ra, thân thể tê tê bắt đầu hòa tan ra.
Một sợi phân hồn bay ra từ trong thân thể hòa tan, một lần nữa quay về trong cơ thể Triệu Khách.
Phân thân cõng thân thể Ba Khắc lên, cất bước đi về phía trụ sở Vu Độc giáo.
Trong Đại Hạ đỉnh ở một bên khác, từng tiếng nắm đấm va chạm phanh phanh phanh khiến người ta nghĩ đến tiếng bao cát trong sân huấn luyện tán thủ.
Cách Lạp Ổ cũng xui xẻo, lúc Đại Hạ đỉnh của Triệu Khách đánh xuống, Cổ Thái Nhĩ thật sự liều cả mạng già muốn kéo hắn ta xuống nước.
Kết quả không cách nào trốn tránh trùng kích của Đại Hạ đỉnh, trong nháy mắt bị đập đến thất điên bát đảo.
Còn chưa chờ hắn ta lấy lại tinh thần, đã bị một luồng lực hút của Đại Hạ đỉnh cứ thế kéo vào trong.
Lúc Cách Lạp Ổ bị trọng thương còn đang thán phục linh khí nơi này phong phú đến mức làm người ta giận sôi, Vương Ma Tử vừa bò ra từ trong chăn chỉ mặc một cái quần cộc, không nói hai lần đã xông lên đánh.
Một quyền tiếp một quyền như có lực lượng vạn quân, chỉ với luồng quyền phong này đã ép Cách Lạp Ổ sắp không thở nổi.
Nhưng nhìn quyền đầu như có lực lượng vạn quân, đánh vào người lại không kịch liệt như suy nghĩ của Cách Lạp Ổ, tuy rất đau nhưng cũng không phải không thể chấp nhận.
Không phải Cách Lạp Ổ không muốn phản kích, nhưng đại hán cường tráng trước mắt căn bản không cho mình bất cứ cơ hội nào.
Vừa đánh vừa đập, đánh Cách Lạp Ổ đến mặt mũi bầm dập.
Rõ ràng đối phương có thể một chiêu giết mình lại dùng cách này để tra tấn mình, khiến Cách Lạp Ổ thật sự sắp phát điên, xổ ra một tràng tiếng Tây Vực lưu loát, ân cần hỏi thăm cả nhà Vương Ma Tử.
“Vương thúc thúc đang nhường!”
Không biết từ lúc nào Gia Ngọc mặc đồ ngủ vụng trộm chạy ra từ trong phòng nhỏ.
Thấy thế, lời trẻ con không hề kiêng dè nói ra sự ngụy trang của Vương Ma Tử.
Nhưng vừa nói xong đã bị Camilleri xách lỗ tai kéo về ngủ, chuyện ở nơi này không thích hợp với thiếu nhi.
Triệu Khách và gốc cây già nhìn nhau cười, ngầm hiểu lẫn nhau.
Thật ra Vương Ma Tử có thể dùng một quyền knock out Cách Lạp Ổ, chỉ cố ý kéo không ra tay quá nặng để kéo dài thời gian mà thôi.
“Khà khà khà khà.”
Thấy thế, Triệu Khách không khỏi cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Không tại sao cả, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Vương Ma Tử vừa bị Cừu Bách Lăng bắt nạt, trong lòng sẽ thấy thoải mái không diễn tả được.
Đương nhiên, không thể để Vương Ma Tử phát hiện những điều này, hắn vụng trộm vui vẻ là được.
Nhìn thời gian đã gần đủ, Triệu Khách đưa tay ra hiệu cho Vương Ma Tử.
Vương Ma Tử không vui lắm nâng nắm tay lên, đột nhiên một đấm móc đánh Cách Lạp Ổ bay lên cao ba trượng.
Triệu Khách cũng có thể nghe được tiếng xương vỡ vụn truyền đến từ trên người Cách Lạp Ổ, không đợi Cách Lạp Ổ rơi xuống đất, đã bị Vương Ma Tử xách như chó chết kéo đến đây.
Hắn ta ném Cách Lạp Ổ đến dưới chân Triệu Khách: “Ta muốn đi ra ngoài!”
Khuôn mặt Vương Ma Tử đen xì, hiển nhiên không muốn bị ngược đãi ở chỗ này.
Ngay hôm qua, Vương Ma Tử và Cừu Bách Lăng đánh một trận đao thật súng thật, là cái loại hoàn toàn buông tay đánh cược một lần.
Đây là yêu cầu của Vương Ma Tử, hắn ta muốn thật sự xác nhận võ đạo của mình, xác nhận thực lực của mình trong khoảng thời gian này.
Dưới hiệu quả khi hai người đều vận dụng con tem hoàng kim, Vương Ma Tử phát hiện khoảng cách giữa mình và Cừu Bách Lăng vẫn rất lớn.
Hiển nhiên lúc ở trong vùng đất bỏ đi, Cừu Bách Lăng cũng không chân chính buông bỏ khổ tu, thực lực vẫn không ngừng tiến bộ.