Bá Nhã Luân đột nhiên nhớ đến mấy ngày rồi không đi xem sa bàn, không biết tiến triển hiện tại như thế nào.
Lộ Hạo nghe vậy lắc đầu nói: “Phật môn và Toàn Chân giáo còn chưa đánh nhau, nhưng những liên minh tán phái đó đã đánh đến liểng xiểng.”
Thật ra Lộ Hạo kông nói tật, nếu hiện tại Bá Nhã Luân đi xem sa bàn sẽ biết, đâu chỉ đánh đến liểng xiểng, thật sự là vô cùng thê thảm.
Sau khi Tội Bát La phát hiện mục đích phá ván cờ của Triệu Khách, đã dùng một chiêu vò mẻ không sợ rơi, thúc đẩy những giáo chủ giáo phái này tự giết nhau.
Sau khi hoàn toàn xáo trộn trật tự, mỗi ngày Tội Bát La chỉ cần giết chết ba người là đủ.
Cách giết người của Tội Bát La cũng không ngừng thay đổi, có bài thì, có chiêu thức tỷ thí thay đổi, có kiểm tra lĩnh ngộ tuyệt học nào đó tầng tầng lớp lớp.
Sau khi trình tự ban đầu bị xáo trộn, Tội Bát La bắt đầu chọn giết.
Tuy mỗi ngày vẫn là số lượng ba người, nhưng trình độ tự do lại cao hơn trước đó.
Lần này có người vui có người buồn, người vui là mình tránh được một kiếp, người buồn tất nhiên là đám người Triệu Chí Kính.
Vì hậu quả khi Tội Bát La chọn giết, dẫn đến bây giờ không ai nhìn thấy quy luật của ván cờ này là gì.
“Đại Tát Mãn, nếu Tát Mãn giáo bằng lòng sát nhập với Toàn Chân giáo ta, Toàn Chân giáo chúng ta bằng lòng nhường vị trí phó giáo chủ, địa vị của mấy vị trưởng lão trong môn hạ tuyệt đối không thay đổi.”
Trong đại sảnh cứ điểm Tát Mãn giáo, Triệu Chí Kính dẫn theo mấy vị trưởng lão tự đến bàn bạc.
Bọn họ nghiên cứu thảo luận vấn đề Toàn Chân giáo có thể sát nhập với Tát Mãn giáo hay không.
Ở trong mắt Triệu Chí Kính, tuy Tát Mãn giáo có vu cổ chi thuật nhưng cũng là giáo phái nguyên thủy nhất.
Loại giáo phái nguyên thủy này lại gần sát với tự nhiên, Toàn Chân giáo của bọn họ lại có kim đan đại đạo, thiên nhân hợp nhất, có thể nói tác dụng như nhau.
Huống hồ hiện tại Tát Mãn giáo không có người kế tục, trong môn ngoại trừ Triệu Khách thì không có thế hệ trẻ tuổi sáng chói nào.
Nếu sát nhập lại, có thể nói Toàn Chân giáo chiếm được lợi ích rất lớn.
Triệu Chí Kính đánh bàn tính rất vang dội, nhưng đám người Tát Mãn giáo tuyệt đối không thể nghe theo suy nghĩ của Triệu Chí Kính.
Việc Tát Mãn giáo xây dựng địa cung ở Trường Bạch sơn không thể tiết lộ cho người bên ngoài.
Hai giáo phái lớn hợp nhất cũng là trăm hại không có một lợi với Tát Mãn giáo.
Triệu Khách đứng bên ngoài không xen vào việc căn bản không thể đàm phán thành công này.
Tề Lượng đứng bên cạnh Triệu Khách, lúc này mới qua hai ngày Triệu Khách đã nhạy bén phát hiện khí tức trên người Tề Lượng trở nên sắc bén hơn nhiều.
Có lẽ lần trước Tề Lượng không để ý nguy hiểm cứu Cổ Thái Nhĩ, khiến Triệu Chí Kính thay đổi cách nhìn với Tề Lượng, hoặc đã coi trọng thực lực của Tề Lượng.
Tóm lại sau khi trở về Triệu Chí Kính đã đích thân chỉ dẫn Tề Lượng, phối hợp thêm Ngự kiếm thuật mà Triệu Khách cho Tề Lượng, lúc này mới hai ngày mà Tề Lượng đã sơ nhập môn kính.
Ít nhất trên người Tề Lượng đã mơ hồ toát ra kiếm khí.
“Ngày mai sẽ đến lượt Tát Mãn giáo các ngươi, ngươi không sốt ruột chút nào sao??”
Tề Lượng không hiểu vì sao toàn bộ Tát Mãn giáo có thể duy trì thái độ thoải mái như thế, phải biết rằng gần đây giáo chủ Ma Ni giáo đã sắp phát điên rồi.
Hắn ta xếp sau Tát Mãn giáo, gần đây đã chủ động liên hệ với Toàn Chân giáo, suy nghĩ hai giáo hợp nhất cũng là hắn ta nói ra.
Nhưng Triệu Chí Kính có dã tâm càng lớn hơn, hắn ta muốn nhân cơ hội làm đến ba giáo hợp nhất.
Làm vậy không chỉ tăng cường chiến lực cho Toàn Chân giáo, nếu có thể gắng gượng qua lần kiếp nạn này, Toàn Chân giáo có thể lớn mạnh lần nữa.
“Ngày mai sao, thật nhanh!”
Triệu Khách ngẩng đầu nhìn trời, thậm chí còn hơi buồn bực, dường như hắn rất mong đợi một ngày này đến.
“Ta biết ngươi có Đại Hạ đỉnh, nhưng ngươi đừng quá cao ngạo!”
Tề Lượng rất phản cảm với Triệu Khách, không rõ rốt cuộc hắn lấy đâu ra sự tự tin, ngay cả đám lão đại Triệu Chí Kính cũng không nắm chắc thành công, vì sao Triệu Khách có thể nắm chắc như thế.
“Hắc hắc, đến lúc đó ngươi sẽ biết!”
Triệu Khách không trả lời Tề Lượng, lúc này một đoàn người Triệu Chí Kính đã đi ra từ trong đại điện.
Nhận ra sau khi Triệu Chí Kính bị Đại Tát Mãn từ chối sắc mặt rất khó chịu, Triệu Chí Kính tức giận lườm Triệu Khách một cái liền dẫn người rời đi.
Triệu Khách cũng muốn đi nhưng lại không thể đi, việc mà hắn đã đồng ý trước đó cũng đến lúc phải trả nợ.
Sau khi Đại Tát Mãn dẫn theo một đám trưởng lão đi tới, từng người ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào bắp đùi Triệu Khách.
Triệu Khách gọi ra Đại Hạ đỉnh: “Mấy vị, các ngươi cứ nhìn như thế này ta thật sự không cở quần được, nếu không chúng ta tiến vào Đại Hạ đỉnh của ta, vừa tắm rửa vừa thưởng thức gì thế nào.”
“Tắm rửa!”
Mấy lão Tát Mãn nhìn nhau, một vị lão Tát Mãn cao tuổi giọng điệu quái gở thúc giục: “Tắm cái gì, đã hơn mười năm ta không tắm, ngươi cởi nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ cởi giúp ngươi!”
Những lão Tát Mãn này đều là người già đời, lúc này Triệu Khách đề nghị tắm rửa còn muốn tiến vào Đại Hạ đỉnh, dù thế nào cũng cảm thấy tiểu tử này có điều gì đó quái lạ.