Người khác đang suy nghĩ Triệu Khách còn có chỗ dựa gì, Triệu Khách lại đang nghĩ hắn có thể làm được đến trình độ này.
Lúc này hắn như một nông dân cầm vương nổ trong tay, xem địa chỉ Tội Bát La này có thể chống đỡ mấy lần vương nổ.
Nếu người ta biết được suy nghĩ của Triệu Khách, chắc chắn sẽ cảm thấy tiểu tử này điên rồi.
Tội Bát La đã đến gần thần nhân vô hạn, hoặc phải nói hắn ta là một vị thần trên thế giới này.
Suy nghĩ hão huyền của Triệu Khách không khác gì tự tìm đường chết.
“A di đà Phật!”
Tội Bát La từng bước đến đây, rất khiêm tốn, không có bất kỳ sự xuất hiện kỳ quái gì, đơn giản như một hành giả bình thường.
Chỉ có mấy vị trưởng lão Phật môn đi theo phía sau.
Lúc ánh mắt Tội Bát La nhìn về phía Triệu Khách, trong mắt lập tức sinh ra mấy phần mong đợi.
Nhưng chẳng mấy chốc Tội Bát La đã nhận ra đám người Đại Tát Mãn biến mất.
Tội Bát La không quan tâm những người còn lại trong Tát Mãn giáo biến mất, nhưng bản thân Đại Tát Mãn cũng biến mất khiến Tội Bát La không nhịn được nhướn mày.
“Đừng tìm, người đều ở trong Đại Hạ đỉnh của ta, chúng ta vẫn nên tính toán sổ sách giữa chúng ta trước.”
Triệu Khách gọi ầm ĩ ở trước mặt mọi người, đây đúng là đang chủ động khiêu khích nhưng cũng không ai cảm thấy bất ngờ với điều này.
Người sắp chết nói gì cũng được.
Đây là ấn tượng của tất cả mọi người, nhưng phần lớn mọi người cũng không biết câu nói tiếp theo là người sắp chết chắc chắn ngông cuồng.
Ở trong mắt mọi người, Triệu Khách đã là một người chết.
Nếu là một người chết, dù náo loạn thế nào cũng không có gì quá đáng.
Tội Bát La nghe vậy lại chắp tay trước ngực, lắc đầu nói với Triệu Khách: “A di đà Phật, tiểu tăng và ngươi chưa từng gặp nhau, giữa ta và ngươi không có sổ sách gì để tính.”
Triệu Khách nghe vậy đôi mắt lập tức híp thành một đường thẳng, ánh mắt nhìn Tội Bát La từ trên xuống dưới, giọng điệu quái gở trêu chọc: “Đúng vậy, ngươi thật sự công bằng công chính!”
Lúc nói đến bốn chữ cuối cùng, Triệu Khách còn cố ý nhấn mạnh.
Hàng lông mi của Tội Bát La hơi rung động nhăng chẳng mấy chốc đã che giấu chút lo lắng này.
“Thí chủ đã muốn vậy do thí chủ bắt đầu trước, giữa chúng ta cũng không có ân oán nhưng ngươi lại là người chắc chắn phải giết ở trên danh sách, kính xin thí chủ thứ lỗi!”
“Chắc chắn phải giết?”
Triệu Khách bĩu môi, cười lạnh nói: “Chỉ sợ ngươi không giết được ta.”
Triệu Khách nói xong lời này, bóng dáng đã nhanh chóng trốn vào trong cứ điểm sau lưng.
Bóng dáng chuyển dời mấy lần đã biến mất ở trong rừng rậm như một giọt nước rơi vào biển lớn, khiến người ta không tìm được dấu vết.
Triệu Khách đã đột phá một tầng gông xiềng, hiện tại vận dụng lực lượng tự nhiên không hề thua kém Lạc Nữ.
Bóng dáng ẩn nấp đi, cho dù là mấy người Triệu Chí Kính cũng khó phát hiện được bóng dáng của Triệu Khách.
Mắt trái của Tề Lượng bộc phát ra ánh sáng bạc nóng rực, muốn thông qua Chân thực chi đồng của hắn ta để tìm kiếm bóng dáng Triệu Khách.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là, bọn họ lại không thể phát hiện được chỗ ẩn thân của Triệu Khách.
Ngược lại chỉ cảm thấy trong mảnh rừng sâu trước mặt có một luồng lực lượng không tên đang làm phiền bọn họ.
“Chẳng trách lại tự tin như vậy!”
Triệu Chí Kính thầm gật đầu trong lòng, dù không coi trọng Triệu Khách nhưng cũng không thể không thừa nhận Ẩn nặc thuật của Triệu Khách thật sự có thể làm đến trình độ độc bộ thiên hạ.
Nhưng lúc này lại nghe Tội Bát La chắp tay trước ngực thì thầm: “A di đà Phật, một giọt nước rơi vào trong biển tất nhiên không có dấu vết để tìm kiếm, nhưng một giọt dầu nhỏ vào trong chén trà tất nhiên có thể tìm được rõ ràng.”
Nói xong lời này, bóng dáng Tội Bát La đột nhiên trở nên mơ hồ, một đạo Phật quang hội tụ trong lòng bàn tay của hắn ta, một tay nắm về phía rừng cây trước mặt.
Bàn tay đột nhiên nhấc lên, Triệu Khách vừa biến mất không thấy gì nữa cũng bị Tội Bát La bắt lấy cổ họng.
Dễ dàng như nắm lấy một con gà con, một tay lôi kéo Triệu Khách đang ẩn nấp ở trong rừng cây ra.
Không cho Triệu Khách cơ hội mở miệng, đầu ngón tay Tội Bát La như đao nhanh chóng đảo qua Triệu Khách.
Cổ Triệu Khách nghiêng đi một cái, đầu ở trên cổ họng lăn xuống đất, trên mặt dính đầy máu tươi và bùn đất còn giữ nguyên vẻ hoảng sợ, dường như đã nói ra sự chênh lệch kinh người giữa bọn họ.
Kết quả này khiến mọi người thấy rất bất ngờ, lại là chuyện đương nhiên nằm trong dự đoán của bọn họ, nhưng không ai ngờ lại kết thúc nhanh chóng như thế.
Đúng vào lúc này, đầu Triệu Khách đã lăn xuống mặt đất lại nhếch khóe miệng lên nở một nụ cười quỷ dị, ánh mắt nhìn về phía Tội Bát La: “Trò chơi bắt đầu!”
“Trò chơi?”
Tội Bát La giật mình, chẳng mấy chốc đã thấy đầu Triệu Khách rơi trên đất lại chậm rãi chuyển động.
Điều khiến Tội Bát La ngạc nhiên hơn là theo cái đầu nhúc nhích, thân thể dưới đầu Triệu Khách gần như chỉ tốn giây lát đã phục hồi như cũ.
“Giả?”
Tội Bát La nhìn giả thể phân thân Triệu Khách trước mặt.
Lúc này Phật quan trong mắt chớp động, lại thấy Triệu Khách trước mặt dư thừa lực lượng tự nhiên, tuyệt đối không phải phân thân bình thường có thể đánh đồng.