Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2455 - Chương 2455 - Trò Chơi Bắt Đầu!

Chương 2455 - Trò chơi bắt đầu!
Chương 2455 - Trò chơi bắt đầu!

Không cách nào bình luận điều này có đáng giá hay không, nhưng ở chỗ này hắn ta có người thân nhất rất muốn bù đắp.

Giờ Tý nửa đêm, lão thái thái ở dưới cổ lâu mượn một ngọn đèn dầu, chỉ vì đưa một đôi đệm giày cho u hồn đi ngang qua.

Trong quán ăn cũ kỹ trên một con đường, một lão đầu tử gọi là Mỹ Nhân thường nhìn về phía cổng thành ngơ ngẩn.

Thực khách qua lại không biết hắn ta đang chờ đợi một vị tướng quân dẫn hắn ta đi xem biển.

Ở thời đại dã man, bạo lực, nô lệ chỉ được coi là tế phẩm hiến tế cho tổ tiên, đây là một thời đại rất tồi tệ.

Nhưng nếu lúc này có người gọi ngươi một tiếng huynh đệ, vậy đừng từ chối vì hắn ta thật sự coi ngươi là huynh đệ.

Cuối cùng con người đều thay đổi, giấy trắng dính phải mực nước, có người sẽ biến vết mực này thành tác phẩm vô cùng xuất sắc, có người sẽ khiến bản thân trở nên càng đen tối hơn, chỉ vì che giấu màu trắng mà mình từng có.

Cũng như vị phụ thân nào đó cược đỏ cả mắt, lần lượt đẩy nữ nhi của mình vào hố lửa.

Hắn ta cũng không phải sinh ra đã là ác ma, chỉ là bị che kín lương tâm.

Không ai nhớ hắn ta từng là một vị phụ thân đủ tiêu chuẩn, ngoại trừ quyển nhật ký này…

Trong khói mù lượn lờ, ý cười trên mặt Triệu Khách dẫn rõ hơn, hắn nghĩ đến hắn và Cơ Vô Tuế như trò chơi mèo vờn chuột.

Cũng nghĩ đến hình ảnh Clarice và mình làm bánh kem trong nhà bếp.

Từng bức tranh như cưỡi ngựa xem đèn lướt qua trong đầu Triệu Khách, theo Triệu Khách nhớ lại từng chuyện một, sắc trời cũng từ bóng tối nghênh đón mặt trời ngày mới.

Triệu Chí Kính, Ma Ni giáo chủ, cùng một vài giáo chủ còn sống sót lần lượt xuất hiện trong tầm mắt của Triệu Khách.

Ngoại trừ những giáo chủ này, Triệu Khách cũng thấy rất nhiều người quen cũ.

Ví dụ như Bàn Tam đứng chung với Ngọc Hành hòa thượng cách đó không xa, cùng với Cừu Bách Lăng đeo mặt nạ bạch hồ, Tề Lượng đã có thể ngự kiếm.

Nhắc đến Cừu Bách Lăng, dù nàng là Tát Mãn giáo nhưng vẫn tự xưng mình là một du hiệp, không ai chú ý đến mối quan hệ của nàng và Tát Mãn giáo.

Thái Muội đi cùng với hai người Vương Ma Tử và Heo mập, Triệu Khách không cho phép nàng quay về lúc này.

Cứ thế, trong trụ sở Tát Mãn giáo lớn như vậy chỉ có Triệu Khách lẻ loi trơ trọi.

“Hừ!! Ta còn tưởng những lão gia hỏa này có thần thông gì, xem ra cũng chỉ như thế.”

Trước đó không lâu Đại Tát Mãn vừa từ chối đề nghị hợp nhất ba giáo của Triệu Chí Kính.

Kết quả chỉ mấy canh giờ sau, Đại Tát Mãn và những người có liên quan hoàn toàn biến mất, lẩn trốn.

Điều này khiến Triệu Chí Kính không nhịn được mở miệng châm chọc mỉa mai.

Cũng khó trách Triệu Chí Kính đường đường là chưởng giáo một phái lại xử sự như thế.

Không lâu trước đó vì thuyết phục Đại Tát Mãn hợp nhất ba giáo, Triệu Chí Kính đã lấy ra đủ thái độ, đưa ra điều kiện vượt xa Ma Ni giáo.

Nhưng những điều này đều bị một câu nói của Đại Tát Mãn từ chối, thậm chí còn không để lại đường sống.

Triệu Chí Kính đụng phải cây đinh ở chỗ này đến mũi đầy bụi đất, kết quả phát hiện đám người Đại Tát Mãn cũng không làm gì vượt qua dự đoán của hắn ta, lại bỏ trốn.

Sao mặt mũi của Triệu Chí Kính có thể nhịn được, lúc này khó tránh khỏi mở miệng châm chọc.

Triệu Khách cũng không thèm để ý, chỉ cất tẩu thuốc trên tay vào trong sách tem, chậm rãi đứng lên duỗi người một cái đi ra, ánh mắt trong suốt có thần nhìn bóng dáng Tội Bát La từ xa đến gần.

Trong chốc lát đôi mắt bắn ra tia sáng, đối mặt với Tội Bát La dần đi tới, Triệu Khách không những không cảm thấy sợ hãi, thậm chí hơi nóng lòng muốn thử.

Nhìn vẻ hưng phấn trên mặt Triệu Khách, thậm chí mọi người nghi ngờ có phải tên này điên rồi không.

Cũng không chỉ đám người Triệu Chí Kính nghi ngờ như thế, Bàn Tam và Ngọc Hành không khỏi nhìn nhau, thậm chí hai người còn nghi ngờ Triệu Khách trước mặt chỉ là một phân thân, cũng không phải bản tôn Triệu Khách.

Đây thật sự là tự tìm đường chết.

Hai người hiểu rõ thực lực của Triệu Khách, đừng nói là Tội Bát La, e rằng còn không phải đối thủ của Triệu Chí Kính.

Nhưng bọn họ nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc là ai cho Triệu Khách can đảm lớn đến thế.

“Chẳng lẽ Hồng bà bà đã đưa vương bài gì đó cho hắn??”

Bàn Tam âm thầm suy nghĩ nhưng lại không chắc chắn lắm, vì quy tắc lần tranh bá này vẫn còn rõ ràng nằm đó.

Những người dự bị bọn họ chắc chắn không có cách nào nhận được sự trợ giúp của bất kỳ thế lực nào.

Ngay cả bản thân Bàn Tam cũng một nghèo hai trắng, đây cũng là lý do vì sao hắn ta phải giết bốn người A Hoàng.

Hắn ta quá thiếu điểm bưu điện, bản thân đã mất Đãng Trầm làm chỗ dựa, lại không thể nhận sự trợ giúp của bất kỳ thế lực nào.

Cho nên hắn ta chỉ có thể giết chết những người mua vé xe tiến vào, chiếm lấy điểm bưu điện của bọn họ.

Hắn ta còn như vậy, Triệu Khách có thể lấy ra bao nhiêu thủ đoạn?

Người hoang mang như thế tuyệt đối không chỉ một mình Bàn Tam, nhưng Triệu Khách không rảnh đi giải thích cho những người này.

Thậm chí lúc này suy nghĩ của Triệu Khách cũng hoàn toàn khác đám người này.

Bình Luận (0)
Comment