Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2464 - Chương 2464 - Muốn Đi Đâu Có Dễ Dàng Như Vậy (2)

Chương 2464 - Muốn đi đâu có dễ dàng như vậy (2)
Chương 2464 - Muốn đi đâu có dễ dàng như vậy (2)

Tương truyền từ thời đại cổ xưa nhất đã bắt đầu cường thịnh, cho dù bây giờ đã suy thoái nhưng vẫn không ai biết rõ nội tình.

Người không biết việc đẩy hết công lao cho những lão gia hỏa Tát Mãn giáo kia, nhưng đám người Tề Lượng, Ngọc Hành hòa thượng biết chuyện lại biết đây là bản lĩnh độc nhất vô nhị của Triệu Khách, không hề liên quan đến Tát Mãn giáo.

Trong chốc lát trong lòng không khỏi than thở đủ loại, loại năng lực này cũng không hiếm lạ, trong ngàn vạn con tem rộng rãi còn có rất nhiều loại cường đại hơn năng lực này không biết bao nhiêu lần.

Thậm chí chỉ cần có người muốn, hoàn toàn có thể thu thập đầy đủ con tem có loại năng lực phục chế này.

Nhưng chính vì vậy bọn họ lại càng coi trọng Triệu Khách hơn mấy phần, vì hắn đã khai phát giá trị của loại năng lực này đến cực hạn một cách đúng nghĩa.

“Giết!”

Không cho Tội Bát La thời gian suy nghĩ nhiều hơn, Hỏa Linh môn chủ Hi Lai Nhĩ đã rống to một tiếng, bóng dáng hóa thành hỏa sư liều lĩnh lao về phía hắn ta.

Một cơn náo động, đệ tử môn hạ chết thì chết, trốn thì trốn, mình cũng tự trải qua mùi vị tử vong một lần, từ sau khi Hi Lai Nhĩ chết mà sống lại, lúc này đối mặt với Tội Bát La chỉ có lửa giận ngập trời và thù hận sâu như biển.

Cho nên vừa ra tay đã thể hiện ra tuyệt học bản môn, thậm chí có thể là tâm tính biến hóa, khiến hắn ta có một tầng nhận biết sâu sắc hơn với tuyệt học Hỏa Linh môn.

Dù là vậy sự chênh lệch giữa hắn ta và Tội Bát La vẫn như rãnh trời, tuy đám người Triệu Chí Kính thấy ngạc nhiên vì bọn họ đã sống lại nhưng trong lòng vẫn không coi trọng trận chiến này.

Thậm chí hy vọng lớn nhất của hắn ta cũng là Triệu Khách có thể khiến Tội Bát La bị trọng thương nhiều hơn, tốt nhất thêm mấy lần thiên phạt mới tốt.

Về phần đến sau cùng Triệu Khách sống hay chết, hắn ta không thèm để ý.

Nhưng tình cảnh tiếp theo lại khiến đám người Triệu Chí Kính nghẹn họng nhìn trân trối, hoảng sợ đến không nói ra lời.

Đối mặt với đòn tấn công nhanh mạnh của Hi Lai Nhĩ, Tội Bát La lại không dùng ngón tay non mịn của hắn ta một phát đâm chết Hi Lai Nhĩ, ngược lại không ngừng trốn tránh, lùi lại.

Thậm chí còn coi Hi Lai Nhĩ trước mặt như lũ lụt thú dữ, độc xà trí mạng.

“Ta cũng đến!” Huyễn Tâm điện trưởng lão Ô Đồ theo sát phía sau, tham gia vào chiến trường.

Lần này Tội Bát La càng luống cuống hơn, ánh mắt không ngừng nhìn quanh, trong đầu đã hoàn toàn rối loạn, giết hay không giết, nhưng giết cũng là vi phạm quy tắc, hoàn toàn khiến trình tự trên danh sách của hắn ta hỗn loạn, chính hắn ta cũng không rõ điều này sẽ mang đến kết quả như thế nào.

Trong lúc bối rối, thậm chí Tội Bát La còn để lộ sơ hở, bị Đại Thực giáo chủ Ô Cát chờ đợi đã lâu ở bên cạnh bắt tại trận, hắn ta nhảy lên một cái, bóng dáng mãnh liệt như cự tượng, đưa tay đánh một quyền cực mạnh vào sau lưng Tội Bát La.

Lúc này ba người Nguyệt Thần cung Mễ Lỵ Na, Hắc Thủy thần điện chủ Lộc Bá Đặc, Vu Độc giáo Cách Lạp Ổ đứng bên cạnh cũng tham gia vào chiến trường.

Kết cục khiến chiến trường càng hỗn loạn hơn.

Tội Bát La tránh trái né phải, giết cũng không phải, không giết cũng không phải, trong lúc tâm thần đại loạn đột nhiên nghe thấy Triệu Khách hô lên: “Ngươi chậm rãi chơi, ta đi trước.”

Mọi người nghe thấy Triệu Khách lại muốn trốn cũng không còn gì để nói, chẳng lẽ tên này không nên đối chọi chính diện sao?

Tất cả mọi người không coi trọng Triệu Khách nhưng thấy hắn khó khăn lắm mới đánh Tội Bát La bị thương nặng, lại khiến trong lòng Tội Bát La đại loạn, hiện tại không nên không ngừng cố gắng sao, lại còn muốn chạy, hắn ta có thể chạy đi đâu??

Nhưng Triệu Khách lại không có tâm trạng để ý đến suy nghĩ của đám người Triệu Chí Kính, thậm chí nếu biết đám người này quyết tâm muốn hắn làm pháo hôi, đoán chừng cũng sẽ suy tính nên tính sổ với bọn họ như thế nào.

“Muốn đi! Đâu dễ dàng như vậy!” Trong lòng Tội Bát La đại loạn nhưng cuối cùng không hoàn toàn mê đảo, thấy Triệu Khách muốn chạy trốn lại vội vàng đuổi theo muốn giết hắn.

Nhưng hắn ta vừa muốn đi dưới chân đột nhiên nặng nề, Cách Lạp Ổ lại ôm chặt bắp đùi của hắn ta, khuôn mặt bỉ ổi kia lại nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng đen vàng: “Muốn đuổi theo, ngươi giết ta lại nói.”

Đồng thời năm người còn lại cũng vây thành một vòng, căn bản không cho Tội Bát La cơ hội đuổi giết, khiến trong lòng Tội Bát La tà khí bùng lên lại không thể làm gì.

Bóng dáng không ngừng biến hóa, chờ đến khi vất vả xông ra khỏi vòng vây mới phát hiện Triệu Khách đã rời đi, trên tàng cây lại viết một hàng chữ nhỏ, Tội Bát La cẩn thận nhìn, cho dù một người không lộ ra sướng vui đau buồn như hắn ta cũng thiếu chút nữa tức đến lệch mũi.

Trên cành cây lại viết tám chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: 【 Muốn đi! Đâu có dễ dàng như vậy. 】

Nhìn dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên gốc cây, lại hơn hẳn tác phẩm vẽ xấu của tiểu hài tử.

Sắc mặt Tội Bát La càng âm trầm hơn, nhưng không đợi hắn ta kịp đuổi theo, sáu “vong hồn” khiến hắn ta nhức đầu không thôi ở sau lưng lại quấn lấy.

Bình Luận (0)
Comment