Lúc Tội Bát La bận rộn nhiều việc đối phó sáu tên đúng là âm hồn bất tán ở sau lưng, Triệu Khách ở một bên khác nói là hốt hoảng chạy trốn cũng không đủ để hình dung.
Đừng thấy mặt ngoài hắn ta bình tĩnh nhưng thực tế trong lòng đã sớm hoảng hốt, hiệu quả của Vạn Tượng thiên nhãn thật sự cường đại, dựa vào một sợi lực lượng thiên phạt này, ngay cả người đã đến cấp độ thần linh như Tội Bát La cũng có thể bị trọng thương.
Nhưng tiêu hao cũng lớn đến kinh người, cộng thêm không ngừng phân liệt phân thân và thể hiện vô số thủ đoạn, hắn đơn giản cũng đang điên cuồng đốt tiền.
Gần như mỗi khắc mỗi giây thậm chí mỗi một tích tắc đều đang thiêu đốt điểm bưu điện của hắn.
Nếu không phải để Dương Vạn Tài đưa cho một nắm lớn điểm bưu điện, lúc này hắn đã sớm đèn cạn dầu, dù như thế điểm bưu điện tiêu hao cũng đủ để gọi là khoản tiền lớn.
Điều rắc rối hơn là Vạn Tượng chi nhãn có hiệu quả cường đại nhưng gánh vác cũng rất nặng nề, lúc này hắn cảm giác thân thể như bị móc rỗng, không còn tồn lại một giọt nào.
Nếu lúc này Tội Bát La thật sự đuổi theo, vậy coi như hắn thật sự chỉ có một con đường chết.
“Chỉ mong những tên kia làm Tội Bát La đau đầu lâu chút.”
Hắn chạy thẳng về hướng đống, dựa vào “Lão binh” “Tự nhiên chi tức” gia tăng tốc độ, tốc độ trong núi rừng nhẹ nhàng như viên hầu.
Dọc theo còn đường này hắn không thể không vừa đi vừa nghĩ, không ngừng để lại dấu chân.
Có phải rất mâu thuẫn không, đã muốn hốt hoảng chạy trốn lại phải không ngừng để lại dấu vết, để Tội Bát La có thể thuận tiện đuổi giết.
Nhưng điều này đúng là lễ vật thứ ba mà hắn chuẩn bị.
Lúc nghĩ đến món lễ vật thứ ba mà hắn chuẩn bị cho Tội Bát La, khóe miệng Triệu Khách lại cong lên nở một nụ cười tà mị quỷ quyệt, hắn tin tưởng món lễ vật này đủ để Tội Bát La ngã mạnh xuống từ thần đàn cao cao tại thượng.
Nghĩ đến đây hắn cũng không khỏi có mấy phần mong đợi, nhưng chắc chắn hắn không thấy khoảnh khắc Tội Bát La mở ra món lễ vật này.
“Giết!”
Sáu người điên cuồng vây giết không thành, đối mặt với sự công sát hùng hổ dọa người, Tội Bát La không muốn quấn lấy nhưng theo thời gian trôi qua người quan chiến bên cạnh lại cũng nóng lòng muốn thử.
Ánh mắt Ngọc Hành hòa thượng nhìn chằm chằm bóng dáng Tội Bát La đang né tránh, không khỏi bắt đầu có chút suy nghĩ, nếu Tội Bát La không dám giết sáu người trước mắt vậy có thể dùng bọn họ làm thuẫn bài được không, thầm ám toán vị thần linh nhân gian này ột chút?
Ngọc Hành hòa thượng nghĩ đến đây trái tim cũng không nhịn được nhảy lên, suy nghĩ này quá điên cuồng, một khi giết chết Tội Bát La chắc chắn có thể lấy được sự báo đáp kinh người.
Hắn ta liếc mắt nhìn trộm phát hiện đám người Tề Lượng cũng đang quan sát, hiển nhiên có rất nhiều người ôm suy nghĩ này.
Trong trận thi đấu tranh bá này, cuối cùng chỉ có một người thắng nhưng bên thua nhiều không kể xiết, nếu có thể tham gia vào quá trình tấn công Tội Bát La, bản thân việc này có lẽ cũng là một loại thu hoạch.
Nhưng dù là những người dự bị này hay người đưa thư, ánh mắt đầu tập trung vào trên người Triệu Chí Kính, nếu phải nói đến người thực lực mạnh nhất ở đây, e rằng cũng chỉ có vị chưởng giáo chân nhân Toàn Chân giáo này.
Mọi người thấy được manh mối, sao Triệu Chí Kính lại không nhìn ra chứ, trường kiếm sau lưng thỉnh thoảng run rẩy, một tia sáng lạnh như có như không lúc ẩn lúc hiện ở miệng vỏ kiếm.
Từng sợi sát ý đánh tới từ xung quanh khiến Tội Bát La phát hiện hướng đi của tình hình bắt đầu xuất hiện phạm vi ngoài dự đoán.
“Hỏa khiếu!”
Lúc này Hỏa Linh môn chủ Hi Lai Nhĩ đột nhiên phi thân tới gần, chắp tay trước ngực đẩy về phía trước, trong lòng bàn tay phun trào ra một đám lửa nóng rực nuốt hết bóng dáng Tội Bát La vào trong đó.
“Thành công!”
Thấy cảnh này, tâm thần của đám người chấn động, ngay cả Triệu Chí Kính cũng không khỏi nín thở như đã thấy Tội Bát La bị thương đến chật vật, từng bước một đánh tan rã kim thân bất bại.
Nghĩ đến đây, Triệu Chí Kính đã chậm rãi đặt tay ở trên chuôi kiếm, từng sợi tia sáng lạnh khuấy động bắn ra từ trong vỏ kiếm.
Ngay chớp mắt Triệu Chí Kính muốn ra tay, trước mắt đột nhiên xuất hiện dị biến, một bàn tay mảnh khảnh đột nhiên đưa ra từ trong ngọn lửa, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó phân biệt được, gần như trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Hi Lai Nhĩ.
“Ầm” không cần chiêu thức gì chỉ đơn giản là một bàn tay vỗ xuống, “cạch” tiếng xương cốt vỡ vụn khiến mọi người nghe được rõ ràng.
Đầu Hi Lai Nhĩ như quả cà chua bị bóp nát, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có, cái xác như diều bị đứt dây bay thấp ở trước mặt mọi người.
Vừa rồi trong lòng mọi người còn tràn đầy sát ý đột nhiên khựng lại.
Triệu Chí Kính cũng đã rút trường kiếm được một nửa càng cứng đờ ở chỗ đó, vẻ mặt lúc sáng lúc tối hiển nhiên vừa nghĩ đến kế hoạch lại bị đánh bất ngờ không kịp trở tay.
Trong chốc lát trên mặt đầy xấu hổ, không biết nên tiến hay nên lùi.
Ngay lúc đang do dự, bóng dáng Tội Bát La đã lặng yên xuất hiện ở sau lưng Đại Thực giáo chủ Ô Cát.
Huyết quang phun trào, rõ ràng là Phật nhưng lúc ra tay lại là ma quang bùng lên, tàn nhẫn đến cực điểm.