Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2467 - Chương 2467 - Đồ Bỏ Đi

Chương 2467 - Đồ bỏ đi
Chương 2467 - Đồ bỏ đi

Nhưng bây giờ hắn ta không quan tâm được nhiều như vậy, Triệu Khách này đã bị hắn ta coi là đại địch sinh tử, thậm chí Tội Bát La có loại dự cảm mãnh liệt, nếu hiện tại không thể giết chết hắn vậy lần gặp mặt tiếp theo mình chắc chắn sẽ thua vô cùng thảm.

Lúc này Tội Bát La đuổi theo dấu chân đi về đằng trước, thỉnh thoảng lại thấy những chữ viết do Triệu Khách để lại trên đường đi.

Như đang an ủi càng như mỉa mai.

【 Cảm giác thiên lôi dễ chịu không? Đau không? Đau à? Vậy ta yên tâm. 】

【 Ngươi chạy chậm như vậy, là ngươi chưa ăn cơm sao? 】

【 Nhanh lên, ta ở phía trước chờ ngươi. 】

【 Cố lên! 】

Một người đáng ghét có thể đáng ghét đến mức nào? Ngay cả chữ của hắn cũng cảm thấy ghê tởm.

Tội Bát La đi theo cả quãng đường trong lòng nóng nảy muốn điên, trong mắt bốc lên lệ khí, cuối cùng hắn ta đi xuyên qua một rừng cây, cuối cùng thấy Triệu Khách đứng ở nơi đó chờ mình.

Gió lạnh tiêu điều, một mình Triệu Khách ngồi ngay ngắn trên Đại Hạ đỉnh, cơn gió lạnh thổi qua sợi tóc trên trán hắn, khuôn mặt như đao gọt, khóe môi lạnh lùng hơi cong lên như cười mà không phải cười, ánh mắt dưới hàng mày kiếm nhìn thẳng vào Tội Bát La.

Chỉ là…

Ánh mắt Tội Bát La nhìn cây nhân sâm thô to có thể so sánh với củ cải trên tay Triệu Khách không khỏi nhíu mày.

“A? Ngươi chạy tới nhanh như vậy, sơ suất, sơ suất, sớm biết vậy ta nên chạy xa một chút.”

Triệu Khách nói xong lại đặt nhân sâm tinh ở bên miệng cắn mạnh một cái, cảm giác giòn tan, nếu không phải bên trên có khí tức sinh mệnh dày đặc và mùi thuốc đặc biệt của nhân sâm, thật sự khiến người ta nghi ngờ có phải tên này đang gặm một cây củ cải hay không.

“Bây giờ ngươi có thể chạy.”

Tội Bát La đứng tại chỗ như không có ý xông lên, ngược lại cảnh giác liếc nhìn xung quanh, Tội Bát La chịu thiệt trên tay tiểu tử này liên tiếp hai lần, đâu dám coi thường Triệu Khách trước mắt nữa.

Có câu nói là một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cho nên lúc này Triệu Khách bất động, không chạy, Tội Bát La lại không dám tùy tiện ra tay.

“Ta thấy trên đường đi ngươi hầm hừ tức giận như tiểu tức phụ bị khinh bỉ, sao đến khi đuổi theo rồi lại không dám ra tay?”

Triệu Khách híp mắt nhìn chằm chằm Tội Bát La, lạnh lùng chửi: “Sợ chó!”

Cũng may mọi người kiêng dè sát khí càng ngày càng đáng sợ trên người Tội Bát La nên không dám đuổi theo quá gần, chỉ dám vây xem từ xa xa, nếu không nghe được Triệu Khách nhục mạ Tội Bát La như vậy, không biết sẽ than thở nhiều đến mức nào.

Đây chính là thần linh nhân gian, Tội Bát La vô địch thiên hại, Triệu Chí Kính bị một ánh mắt của hắn ta dọa cho chỉ dám múa kiếm nguyên tại chỗ.

Mọi người bị hắn ta giết đến kinh hồn bạt vía, không ai không dám làm trái.

Nhưng đến trước mặt Triệu Khách cũng bị mắng thành sợ chó, đây cũng quá ngông cuồng.

Tội Bát La mặt không biểu cảm, Triệu Khách càng ngông cuồng hơn, hắn ta càng không dám tùy tiện ra tay, ánh mắt thoáng qua sự buồn lo nhìn đại đỉnh dưới mông hắn.

Cũng không phải lo lắng thần uy của tôn đại đỉnh này, càng nhiều hơn là lo lắng Triệu Khách có thể gọi thêm ai ra từ trong cái đỉnh này hay không.

Triệu Khách ăn hết củ nhân sâm trên tay, vỗ cái bụng, thậm chí còn hài lòng ợ một cái, trên mặt đầy vẻ lười nhấc nói: “Ngươi không ra tay thì ta không chơi với ngươi nữa, bái bai ngài.”

Triệu Khách nói xong lại nắm lấy Đại Hạ đỉnh chuẩn bị rời đi, vừa đi được hai bước lại quay đầu nhìn về phía Tội Bát La.

“Ngươi thật sự không ra tay??”

Tội Bát La mặt không biểu cảm khiến người ta không nhìn ra hắn ta đang vui hay giận, chỉ là ngón tay lại siết chặt thành nắm đấm, khớp xương vang lên rắc rắc.

“Phi! Chỉ hai lần mà ngươi đã sợ thành thế này, đồ bỏ đi!”

Triệu Khách hùng hổ giơ ngón tay giữa với Tội Bát La cũng không quay đầu lại nhảy lên một cái, nhanh chóng chạy về phía đông.

Nhìn bóng dáng nhanh chóng chạy trốn của Triệu Khách, sắc mặt Tội Bát La lúc sáng lúc tối, lúc đang định đổi theo lại trở nên cảnh giác.

Chỉ thấy gò đất trước mắt vỡ ra như có cái gì đó chui ra.

Chờ đến khi Tội Bát La tập trung nhìn vào thì ra là một con tê tê, Tội Bát La không khỏi thở phào nhẹ nhõm nhưng chẳng mấy chốc trong lòng hắn ta lại càng tức giận hơn.

Ngay lúc muốn đuổi theo chém Triệu Khách thành muôn mảnh đột nhiên thấy con tê tê lại đứng thẳng ở trước mặt mình, sau đó trong miệng nhổ ra một cục giấy.

Trong ánh mắt quái dị của Tội Bát La lại từ từ mở cục giấy ra, một hàng chữ quen thuộc lại xuất hiện ở trước mặt 【 Đồ ngốc 】.

“Khốn kiếp!”

Nhìn đến đây, Tội Bát La hoàn toàn xù lông xoay tay cách không đập tới, một luồng tà phong thổi tới, đầu tiền đồng tử của tê co rụt lại, ngay sau đó lân giáp trên người đột nhiên bị tà phong bóc ra, tiếp theo là da thịt, nội tạng, xương cốt, cuối cùng hoàn toàn tan thành mây khói.

Nhưng cùng lúc con tê tê bị Tội Bát La đánh nát, trong lòng Tội Bát La đột nhiên xuất hiện một dự cảm xấu.

“Oanh!!”

Đám người đằng xa còn đang thấy kỳ quái vì sao Tội Bát La lại thả Triệu Khách rời đi, vội vàng không kịp chuẩn bị lại nghe một tiếng nổ tung truyền đến.

Bình Luận (0)
Comment