Tiếng nổ mạnh dữ dội theo đó là một đám nấm khói nhỏ dâng lên cao cao, trước mắt lập tức hóa thành một biển lửa.
“Đệt!!”
Khoảng cách quá gần tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, nhiệt độ cao rừng rực tốc thẳng vào mặt, đám giáo chủ Triệu Chí Kính phản ứng nhanh chóng nhưng cũng bị chấn động đến khí huyết sôi trào.
Về phần những người đưa thư kia, phần lớn đều bị chấn động để lục phủ ngũ tạng sắp lệch vị trí, trên người nhanh chóng bị nhiệt độ cao đốt ra những vết phỏng với mức độ khác nhau.
Nhưng đám người dự bị Bàn Tam, Tề Lượng, Ngọc Hành, Cừu Bách Lăng lại càng chú ý đến tình huống của Tội Bát La hơn.
“Lão đại!!”
Trước một sơn cốc cách đó không xa, heo mập và Lộ Hạo đã sớm đứng ở miệng hang chờ đợi, sau khi thấy bóng dáng Triệu Khách chật vật trốn đến trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Kế hoạch của Triệu Khách quá nguy hiểm, trong như đường đi bằng phẳng thật ra từng bước hoảng sợ, chỉ cần có một bước đi nhầm ngay sau đó sẽ bị Tội Bát La đánh chết ngay tại chỗ.
Cho nên thấy Triệu Khách có thể xuất hiện, trong lòng hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Khách chạy thẳng đến, nghe được tiếng nổ mạnh sau lưng cũng nhướn mày, nhìn về phía Lộ Hạo bên cạnh: “Người đâu?”
“Đang trông coi ở cửa động.” Bây giờ Lộ Hạo càng ngày càng quyến rũ, nói tới nói lui đều như vuốt mèo cào vào ngực của ngươi.
Khuôn mặt hất về phía ra, chỉ thấy một nữ tử đứng trong động huyệt ở khe núi cách đó không xa, ánh mắt nữ tử ngây ngốc hiển nhiên đã bị Lộ Hạo mê hoặc thần chí.
Thấy thế, Triệu Khách không giải thích điều gì: “Mang đến thì tốt, đi nhanh lên!”
Vụ nổ vừa rồi là bom Hỏa thần pháo do phân thân tê tê mượn được từ chỗ Triệu Mẫn, tròn ba hòm bom Hỏa thần pháo đã là số lượng lớn nhất mà Triệu Mẫn có thể điều động giúp hắn ở trong quyền hạn của mình.
Cho dù là Triệu Mẫn, tự mình điều động nhiều bom như vậy, nếu ngày sau bị người ta nắm được nhược điểm cũng rất bị động.
Nhiều bom cùng nổ như vậy tạo ra uy lực to lớn, vượt ra khỏi dự đoán của đám người Triệu Khách.
Triệu Khách suy đoán, chắc chắn lúc này Tội Bát La đã nổi điên, nên hô hào mọi người nhanh chóng chạy đi.
Nhưng bọn họ vừa có hành động, một cơn gió lớn đã cuốn lên từ sau lưng, đồng tử của heo mập co rụt lại, ánh mắt thấy một bóng dáng lúc ẩn lúc hiện như quỷ mị đi tới từ xa xa.
Những nơi đi qua cây cỏ hóa thành tro tàn, đất đá dưới chân hóa thành bột mịn.
“Các ngươi không ai đi được!”
Trên người Tội Bát La đầy bùn đất, ánh mắt u ám tĩnh mịch từng bước một đi tới, ngay cả bầu trời cũng tích một tầng mây thật dày.
“Hít!! Ôi chao!!”
Cảm giác áp lực dồn dập đánh tới, dù heo mập có thân thể cương thi cũng không nhịn được tóc gáy dựng đứng, Lộ Hạo đứng bên cạnh đồng tử co rụt lại nhìn chằm chằm người đến: “Tên này cũng là một quái vật!!”
Đôi mắt của hắn ta nhìn thấu bản chất linh hồn của con người, nhưng đặt ở trên người Tội Bát La lại chỉ thấy được một đoàn hỗn độn, sau hỗn độn càng loáng thoáng thấy được hai linh hồn khác biệt đang đánh cược sôi nổi.
Một thân thể do hai linh hồn đang thao túng, điều quỷ dị hơn là linh hồn bị điều khiển lại có tư duy độc lập của mình.
Tuy đã sớm nghe phân thân Triệu Khách nói đại khái về tình huống của Tội Bát La, nhưng lúc thật sự nhìn thấy vẫn giật mình kêu lên.
“Ra tay!”
Tốc độ của Tội Bát La nằm ngoài dự đoán của hắn, lúc này nói lời gì cũng đã vô dụng, Triệu Khách gọi ra Đại Hạ đỉnh toàn lực thôi động, trên thân đỉnh tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, phóng đại đến cao hơn chín mét.
“Oanh!”
Đỉnh chấn động giữa trời lập tức bộc phát ra ánh sáng cuồn cuộn, từng tia từng sợi chấn vỡ hư không xung quanh, uy lực của con tem hoàng kim bị hắn dốc sức thôi động đến cực hạn, nện xuống Tội Bát La trước mắt.
Đối mặt với một kích ngập trời mà đến, trong mắt Tội Bát La lại lộ ra vẻ vui mừng, hai tay khẽ đẩy sau lưng lập tức Phật hà đầy trời.
Hắn ta nhấc một ngón tay lên, cứ thế dừng Đại Hạ đỉnh ở giữa không trung.
“Đây là một tôn bảo đỉnh, rơi vào tay ngươi chỉ là người tài không được trọng dụng.”
Khóe miệng Tội Bát La nhếch lên, dường như đến giờ khắc này đã tìm lại được lòng tin không ngừng bị Triệu Khách đả kích.
Hết lần này đến lần khác, sau nhiều lần trêu đùa Tội Bát La đã bị Triệu Khách nắm mũi dẫn đi quá lâu.
Đối với hắn ta là sự sỉ nhục và khiêu khích, càng là một loại đả kích cực lớn với nội tâm của hắn ta.
Loại đả kích này chỉ có thể dùng máu của hắn để bổ sung.
“Giết!”
Lúc này, heo mập cũng vọt lên, Quỷ đầu đại đao nằm trong tay, phong mang cuốn lên gió tanh đầy trời.
Nhưng Tội Bát La đối mặt với điều này lại mắt nhìn thẳng không có hứng thú liếc qua chút nào, trở một tay quất lên, heo mập còn chưa biết xảy ra chuyện gì, cả người như bị xe tải chạy với tốc độ cao đụng bay ra ngoài.
Lúc này bên tai Tội Bát La nóng lên, một mùi hương hoa diễn tấu bên tai, giọng nói đầy tiếng thở gấp dụ dỗ quanh quẩn trong tai.
“Đại hòa thượng, rốt cuộc ngươi là Phật hay ma, là Phật ngã ái chi hay ma ngã hoan chi.” Giọng nói mê ly đầy sự vui mừng nhục dục, đừng nói là một đôi tay trắng nõn ấm áp này còn đang nhẹ nhàng lướt dọc theo khuôn mặt.