Chỉ thấy Hắc bàn đặt ngón tay bên môi ra dấu im lặng, khẽ nói với Tề Lượng: “Mấy ngày nay Weibo của ta sắp nổ tung rồi, rất nhiều người muốn thử hương vị của tương đậu cà vỏ, có người lại nghi ngờ ta nói vớ vẩn, ta dự định chút nữa đến nhà bếp mượn chút tương đậu cà vỏ.”
“Ngươi muốn trộm… Ô ô.” Tề Lượng còn chưa nói hết câu đã bị Hắc bàn che miệng lại.
Chỉ nghe Hắc bàn nói: “Đi đi đi, trộm cái gì mà trộm, ta đi mượn, ta đưa tiền.”
Thật ra trước đó Hắc bàn đã đề nghị Bảo Vũ mở tiệm bán, đến lúc đó hắn ta lên Weibo đề cử một lần, tuyệt đối có thể bán chạy.
Nhưng Bảo Vũ lại từ chối đề nghị này, không có nguyên nhân gì chỉ nói một câu không muốn bán ra bên ngoài, lại khiến Hắc bàn rất hứng thú.
Thấy bây giờ người đã ngủ rồi, Hắc bàn nhìn nhà bếp phía dưới tối đen như mực, lập tức muốn hành động.
“Ngươi có muốn đi chung không?”
Tề Lượng hơi khó xử, lắc đầu: “Hay là thôi đi, làm vậy không tốt lắm.”
“Có gì tốt hay không tốt, chúng ta là mượn không phải trộm, ngươi xem ta đã chuẩn bị xong một xấp tiền giấy rồi, đi thôi, coi như giúp đỡ lão ca một chút.”
“Được rồi…”
Cuối cùng Tề Lượng không ngăn cản được Hắc bàn, chỉ có thể kiên trì cùng Hắc bàn rón rén đi từ trên lầu xuống nhà bếp.
Nhà bếp nông thôn không giống trong thành phố, bình thường đều là một căn phòng rất rộng, chỉ thấy trong phòng bếp đen như mực, hai cái bếp được dựng lên.
Một số rau xanh được đặt gọn gàng và mấy vạc rau muối rất lớn.
“Chia ra tìm, tìm được đừng lên tiếng, vỗ ta một cái là được.”
Hắc bàn nói xong cùng Tề Lượng tách ra một trái một phải tìm kiếm trong nhà bếp, thật ra nhà bếp lớn nhưng càng dễ tìm đồ đạc hơn nhà bếp trong thành phố.
Bởi vì không có mấy cái tủ ẩn lung tung lộn xộn, rau xanh, nồi bát đều được để ở trên cái bàn bên cạnh.
Lúc này, ánh mắt Hắc bàn nhìn về phía ba vạc dưa muối ở trước mắt, vẫy tay với Tề Lượng nói: “Nơi này.”
Tề Lượng nhìn ba cái vạc dưa muối ở trước mắt, trong lòng lập tức run rẩy, trong dạ dày không nhịn được cuộn lên, há miệng suýt thì nôn ra.
Nhớ kỹ trong không gian khủng bố đầu tiên, từ sau khi hắn ta thấy tình cảnh Lý Hồng Binh bị ướp trong vạc dưa muối, chỉ cần thấy vạc dưa muối, trong lòng Tề Lượng đã không nhịn được run rẩy một trận.
Luôn cảm thấy trong miệng mặn mặn, trong đầu nghĩ đến đêm nay mình ăn dưa muối và mấy miếng thịt, càng nghĩ càng buồn nôn.
“Ngươi thất thần cái gì, giúp đỡ đi?”
Bởi vì xung quanh tối đen, Hắc bàn cũng không chú ý đến sắc mặt trắng bệch của Tề Lượng, thấy Tề Lượng không động đậy, Hắc bàn đành phải làm một mình, mở nắp vạc dưa muối ra.
“Cạch…”
Chỉ thấy vạc dưa muối từ từ bị mở ra một khe hở, Hắc bàn híp mắt nhìn vào bên trong, bên trong đen sì còn tỏa ra mùi chua, người dân Đông Kiềm đều thích ăn chua, vì vậy phần lớn trong vạc dưa muối đều ướp mấy thứ có vị chua.
Hắc bàn nhìn xong lại lắc đầu, một lần nữa đóng nắp lại, đi đến trước cái vạc thứ hai, mở ra nhìn chỉ thấy trong vạc toàn là dưa muối.
Thấy thế Hắc bàn chẹp miệng, quay sang nói với Tề Lượng: “Hắc hắc, mấy loại dưa muối này không tệ lắm, ngày mai để Bảo Vũ lấy ra xào thịt ăn.”
“Không phải, Bàn ca, chúng ta làm như vậy…”
Tề Lượng không nói tiếp nữa chỉ nghe bên ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên một tiếng vù vù, tiếng động này khiến hai người Hắc bàn và Tề Lượng lập tức cứng đờ.
Một bóng người đi ra từ trong nhà chính khiến trái tim Tề Lượng lập tức nhảy lên cổ họng.
Bóng người sải bước đi đến bếp, đưa tay kéo một phát.
“Cạch…”
Chỉ thấy cửa mở ra một khe hở, có thể thấy hình như là bóng dáng Bảo Vũ, sắc mặt Tề Lượng trắng bệch, trái tim nhảy lên thình thịch thình thịch suýt thì nhảy ra khỏi mồm.
“Ừm!”
Lúc này Bảo Vũ đột nhiên quay đầu lại, tiện tay đóng cửa phòng bếp, chỉ nghe tiếng “rắc rắc rắc” vang lên, dường như đã khóa cửa phòng bếp lại.
“Phù…”
Tuy bị khóa cửa nhà bếp nhưng Tề Lượng và Hắc bàn lại thở phào nhẹ nhõm, cùng lắm thì đợi chút nữa leo cửa sổ ra ngoài.
Hắc bàn vỗ ngực một cái, nói: “Móa nó, dọa ta một trận, xem ra sau này vẫn nên bớt làm mấy chuyện trái với lương tâm thì hơn.”
“Bàn ca, hay là chúng ta đi thôi, trong lòng ta luôn cảm thấy hơi sợ.”
Khuôn mặt Tề Lượng chợt đỏ bừng không biết là quá căng thẳng hay hơi xấu hổ, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm trộm, trong lòng càng hối hận hơn, hắn ta không nên đi theo Hắc bàn, bây giờ khiến bản thân đi chẳng được ở lại chẳng xong, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
“Chúng ta không phải trộm, là mượn, mượn, có biết không hả.”
Hắc bàn cầm một xấp tiền ở trên tay đặt lên bàn, an ủi Tề Lượng.
Thật ra đây là lần đầu tiên hắn ta làm chuyện này, chỉ là trong lòng thật sự quá tò mò, không biết rốt cuộc những loại tương đậu cà vỏ này được làm ra như thế nào.
Là một thợ săn mỹ thực, Hắc bàn cảm thấy mình cần phải làm rõ ràng những chuyện này, tiện tạo phúc cho fan hâm mộ đông đảo của mình.
Sau khi Hắc bàn an ủi Tề Lượng lại đưa tay mở nắp một vạc dưa muối trước mặt ra, vừa mở nắp ra mùi mặn dày đặc đã tràn ra từ trong vạc.
“Ở đây!”