“Tốt, nhưng ta không quen sống ở đó, ngươi xem những thành phố lớn đó lạnh băng không có chút tình người nào, cách một cánh cửa làm hàng xóm cả mười năm, lại không biết ngươi họ gì, ta thấy đó là một cái lồng chim, ta không muốn ở lại nơi đó.”
“Lồng chim!”
Triệu Khách tưởng tượng cảm thấy cách ví von này rất sinh động, trong đô thị xi măng cốt thép đó, những căn hộ đắt đỏ kia thật sự là lồng giam, căn phòng trọ thấp bé không thể giang cánh, không thể hoạt động tay chân, đổi một căn phòng trọ cũng chỉ là đổi một cái lồng chim khác mà thôi.
“Ta trở về, nơi này mới là nhà của ta, ta trông coi căn nhà cũ, mỗi ngày tâm sự với hàng xóm, đi nhặt chút rác, chờ dành dụm đủ tiền rồi sẽ dọn dẹp căn nhà một chút, xây lại thật đẹp.”
“Ngài có thể…”
Triệu Khách còn chưa nói hết câu đã bị lão nhân xua tay cắt ngang, chỉ nghe lão nhân cong môi cười nói: “Ta không cần tiền của bọn chúng, ta có lương hưu, nhưng ta mệt mỏi cả một đời, khổ cả một đời. Ta không muốn cứ nằm chờ chết trong nhà như vậy, ta đi nhặt chút rác, tự bỏ chút tiền sửa lại căn nhà, cuộc sống có mục đích, con người mới có thể sống vui vẻ, ta mới cảm thấy ta đang sống.”
“Mục đích!”
Lão nhân lơ đãng nói một câu khiến trong lòng Triệu Khách lập tức nhận lấy sự xúc động rất lớn, hắn thì sao, mục đích của hắn ở đâu?
Chờ đến khi Triệu Khách lấy lại tinh thần quay sang nhìn thì thấy lão nhân đã biến mất, chỉ để lại tàn thuốc hút được một nửa trên mặt đất.
Thấy thế, Triệu Khách thở sâu, xoay người cầm túi rời đi.
“Ca, ngươi xem nam nhân kia có phải bệnh thần kinh không? Ta thấy hắn đứng ở đây nói chuyện một mình rất lâu rồi.”
“Suỵt, nói nhỏ thôi đừng để hắn nghe thấy, không thấy một túi đầy dao à, nếu bệnh thần kinh thật, chém người cũng không phạm pháp.”
Triệu Khách vừa rời đi, chỉ thấy cách cửa hàng tiện lợi không xa có một cặp huynh đệ bu đầu vào nhau khẽ bàn tán.
“Nào nào nào, tiểu huynh đệ nếm thử cái này đi, ta nói cho ngươi biết, gặp được ta coi như tiểu tử nhà ngươi có phúc, Hắc bàn ta là blogger mỹ thực ở trên Weibo đấy, trời nam đất bắc không có món nào ta chưa từng ăn, đồ ăn làm từ tương đậu cà vỏ rất ngon miệng, ngươi nếm thử đi.”
Hắc bàn đẩy đồ ăn đến trước mặt Tề Lượng, để hắn ta nếm thử món ăn này.
Đồ ăn trong bát Tề Lượng đã chất đầy đồ ăn, nhưng cũng như Hắc bàn đã nói, hương vị thật sự rất ngon, hương vị loại tương đậu cà vỏ này cũng không quá mặn, chỉ là mang theo chút vị tươi, cảm giác khi ăn vào miệng rất mềm dẻo, khi nhai còn có cảm giác dai, càng ăn càng thơm.
Mặc dù không thèm ăn lắm nhưng Tề Lượng vẫn ăn hết một bát cơm to, cuối cùng thật sự không ăn nổi nữa, lúc này mới ợ một cái no nê, uống mấy ngụm nước nóng mới đứng lên cảm ơn phu thê Bảo Vũ ở trước mặt.
“Phòng trên lầu đã được dọn dẹp xong, đêm nay các ngươi ở lại đây đi.”
Hắc bàn gật đầu, hắn ta thật sự thích nơi này, về phần Tề Lượng cũng không có ý kiến gì, hai người lảo đảo về phòng.
Đi vào phòng, Hắc bàn nằm uỵch xuống giường vỗ cái bụng tròn vo của mình: “Ôi, Tề Lượng, ngươi nói con người sao lại khác nhau nhiều đến thế.”
Tề Lượng hơi ngạc nhiên, nói: “Ngươi nói ai vậy?”
“Ngươi đó! Còn có Vương cẩu tử kia.”
Chỉ thấy Hắc bàn ngồi dậy từ trên giường, nói: “Ngươi không biết đâu, trên đường đi ta gặp phải một tên khốn tên là Vương cẩu tử, tức chết ta rồi, không ngờ người nhận được cơ duyên to lớn lại là người bụng dạ ác độc.”
Tề Lượng nghe vậy lắc đầu cười nói: “Có lẽ hắn có nỗi khổ gì đó, ta đã từng gặp một người tuy khuôn mặt luôn lạnh băng, không thích nói chuyện lắm nhưng ta cảm thấy hắn là người tốt, đáng tiếc, sau này ta không thể liên lạc với hắn nữa.”
“Còn tốt hơn ta sao?” Hắc bàn bĩu môi hỏi.
Tề Lượng quay sang nói với Hắc bàn: “Hắn cứu mạng ta rất nhiều lần, không biết bây giờ hắn thế nào, nếu lần sau gặp được hắn, ta…”
Tề Lượng nói được nửa câu, trong đầu đột nhiên hiện ra cặp mắt bá đạo lạnh lùng của Triệu Khách, không nhịn được ngậm mồm, lời đã đến khóe môi lại không nói ra.
“Hừ, coi như ta đã nhận ra, trong mắt tiểu tử nhà ngươi căn bản không có người xấu gì đó, được rồi, ngươi đúng là Bồ Tát sống, nhìn ai cũng là Bồ Tát, nhưng nếu sau này ngươi gặp đúng tên khốn mà ta nói, nhớ phải trốn tránh đi, tên kia rất xấu xa.”
Hắc bàn và Tề Lượng nói chuyện câu được câu không, nói đến người Vương cẩu tử này, Hắc bàn lại hưng phấn, cuối cùng suy nghĩ rồi nói với Tề Lượng: “Thật ra cái tên Vương cẩu tử này cũng khá được, chỉ là tác phong làm việc quá cực đoan, loại người này sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi lớn về mặt này.”
Hắc bàn nói xong quay sang nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng rồi.
Hắc bàn thấy thế không chỉ không buồn ngủ, ngược lại tinh thần phấn chấn cẩn thận đẩy cửa ra một khe hở, ánh mắt nhìn thoáng qua bên ngoài, đôi mắt ti hí kia gian xảo đảo quanh.
“Bàn ca, ngươi đang nhìn cái gì đấy?”
“Suỵt!”