Đứng trên sườn núi nhìn xung quanh, chỉ thấy bốn loại khí hội tụ giữa không trung, cuối cùng thì tới gần một nơi, Triệu Khách cẩn thận nhìn lên lại là đỉnh núi bên cạnh cách đây không xa.
Triệu Khách tìm theo phương hướng, chỉ thấy rừng cây xung quanh càng ngày càng dày, có vài chỗ Triệu Khách không thể không lấy trường côn đen quét qua, thật sự có thể cắt ngang những bụi cây đó, quét ra một con đường.
Nhưng càng như vậy trong lòng Triệu Khách càng vui vẻ, điều này nói rõ nơi tứ tượng hội tụ là một khu vực thưa thớt không người.
Thế này càng thuận tiện cho hắn, dù sao Nhiếp nguyên thủ không phải thứ có thể tu thành trong một ngày, dựa theo ghi chép trong Vạn thực sách, Nhiếp nguyên thủ còn cần bố trí trận pháp, phải tu thành, tuy không cần ba trăm năm nhưng không có hai ba tháng cũng không thể tu ra thành quả gì.
“Nơi này!”
Lúc này, Triệu Khách quét ra cây mây, ánh mắt nhìn thoáng qua thấy trên một vách đá lồi ra một khi đất trống khoảng mười mét vuông.
Khoảng đất trống không lớn, điều hiếm có là một chỗ đất bằng, Triệu Khách đi đến thềm đá thấy có thể nhìn hết trấn Viễn bên dưới trong tầm mắt, bờ sông Vũ Dương kia kéo dài từ đông sang bắc như một con giao long, mấy nhánh sông thể hiện ra dáng vẻ giương nanh múa vuốt.
Khí tứ tượng hội tụ ở đây, đây là nơi mà Triệu Khách muốn tìm, điều khiến Triệu Khách vừa ý nhất là mặt đất nơi này bằng phẳng, không chỉ thuận tiện cho việc bố trí trận pháp, hắn cũng có thể dựng lều vải, rất thuận tiện để hắn ở lại chỗ này trong thời gian dài.
Đã tìm được địa điểm nhưng hắn còn cần đặt mua một vài thứ gì đó, lần trước vì được Thạch nhũ âm tinh tẩm bổ, hắn đã dùng toàn bộ nồi bát chậu bồn có thể sử dụng được ở trong sách tem của mình, nếu hắn muốn ngủ dã ngoại ở đây thì phải đi mua lại những thứ này.
Ngoài ra hắn còn cần một cái lều vải cùng một số đồ dùng dã ngoại, về phần trong rừng núi này có dã thú gì đó hay không, Triệu Khách không những không sợ, trong lòng lại còn rất mong chờ, nếu có thể gặp một con heo rừng, vừa hay hắn có thể làm một bữa ngon toàn heo.
Chờ đến khi Triệu Khách xuống núi trời đã tối đen, hắn đi đến một cửa hàng tiện lợi, bên trong có đầy đủ mọi thứ.
Về phần lều vải để sống ở dã ngoại, mặc dù không bán nhưng hắn có thể trực tiếp đổi lấy một cái từ trong sách tem, chỉ là phải tốn 1 điểm bưu điện.
Nếu đổi số điểm này thành vàng, e rằng ít cũng phải hai ba mươi vạn, tuy hắn không tiếc tiền nhưng với mấy việc tiêu hao điểm bưu điện, có thể bớt dùng thì bớt dùng đi.
Chỉ thấy Triệu Khách cầm theo một đống lớn đồ đạc đi ra từ cửa hàng tiện lợi, đang định tìm một chỗ không người ném tất cả vào trong sách tem, lại nghe có người gọi hắn từ sau lưng.
“Chàng trai, ngươi đánh rơi ví tiền này.
Triệu Khách vừa quay sang đã thấy một bóng người đi lên trước, trên tay cầm một cái ví tiền, Triệu Khách nhìn lên đúng là hắn làm rơi, vừa rồi cầm ví tiền tính tiền rồi tiện tay cất vào trong túi, có lẽ trong tay xách quá nhiều đồ nên làm rơi trên mặt đất cũng không phát hiện ra.
Thế nhưng điều khiến Triệu Khách thấy bất ngờ là, người nhặt tiền là người nhặt rác mà hắn gặp được vào ngày hôm nay.
“Chàng trai, hơn nửa đêm rồi mà ngươi còn mua nhiều nồi như vậy, định ở lại chỗ này lâu dài à?”
Lão nhân nhìn túi trên tay Triệu Khách, không nhịn được bĩu môi, chỉ thấy trong túi Triệu Khách chỉ có dao làm bếp, một túi dao lớn.
Nếu không phải trên tay Triệu Khách còn có một đống nồi bát chậu bồn lung tung lộn xộn, chỉ dựa vào một túi dao lam bếp này, người không biết sẽ không đoán được đây là muốn mở tiệm cơm, hay có ý định cầm đi chém người.
“Cảm ơn.”
Lần này đến lượt Triệu Khách nói lời cảm ơn, Triệu Khách cất ví tiền đi cũng không xem bên trong có thiếu tiền mặt hay không.
“Đã muộn thế này, ngài không về nghỉ ngơi à?”
“Sắp rồi, đến tối có thể nhặt được rất nhiều bình ở mấy quầy đồ nướng đó, ta nhặt xong đến nơi này mua bao thuốc.”
Sau khi nghe được lời này của lão nhân, Triệu Khách nghĩ trong sách tem của mình còn có nửa bao thuốc, hắn bình tĩnh lấy ra từ trong túi đưa cho lão nhân.
“Ngươi không hút à?”
Lão nhân nhận lấy điếu thuốc nhìn Triệu Khách.
Triệu Khách lắc đầu nói: “Gần đây không thích hút nữa.”
Châm thuốc cho lão nhân xong, Triệu Khách hỏi: “Người nhà ngài ở đâu?”
Vừa nhắc đến người nhà, lão nhân lập tức tỉnh táo, hít sâu một hơi thuốc lá, nói: “Lão bà đã qua đời, con trai cả đang làm chủ thầu trong thành phố, con trai út làm trong một xí nghiệp ở Thượng Hải.”
Nghe đến đây, Triệu Khách lại nhíu mày, giọng nói hơi lạnh lùng: “Bọn họ mặc kệ ngài sao?”
Trong ánh mắt Triệu Khách lóe lên tia sáng lạnh lùng, không phải nhằm vào lão nhân mà nhằm vào hai nhi tử của hắn ta.
Nhưng trên khuôn mặt tang thương của lão nhân lại xuất hiện nụ cười, để lộ ra hàm răng vàng khè: “Năm ngoái con trai cả mua nhà trong thành phố đón ta đến đó, ta ở một khoảng thời gian đã không chịu được nữa.”
“Bọn họ đối xử với ngài không tốt sao?”