Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 244 - Chương 244. Sống Phải Có Mục Đích

Chương 244. Sống phải có mục đích Chương 244. Sống phải có mục đích

Triệu Khách nói xong ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt nữ nhân, trong im lặng đã thôi động Quỷ hoặc, nữ nhân hơn ngạc nhiên nghe Triệu Khách nói xong, sau đó chết lặng gật đầu, nói: “Được rồi, nếu chỉ là lò vi sóng bị hỏng, chúng ta sẽ nhanh chóng cho người đến sửa chữa, nhưng dựa theo quy định ngài phải đưa ra tiền đặt cọc cao hơn giá trị.”

“Không cần, chờ đến khi ta trả phòng các ngươi lại đến sửa, đây là tiền đặt cọc.”

Triệu Khách lấy ra một ít tiền mặt đưa tới, nhờ Giám đốc giúp đỡ xử lý rồi lập tức đóng cửa lại.

Mỗi ngày Lôi Mẫu chỉ tỉnh sáu tiếng, vì đảm bảo có thể để Triệu Khách sử dụng bất cứ lúc nào, lúc rảnh rỗi đều tiến vào trạng thái ngủ đông, đảm bảo đến lúc Triệu Khách cần sẽ có đủ thời gian.

Chỉ có lúc tinh thần Triệu Khách căng thẳng, Lôi Mẫu mới có thể thức tỉnh một lần nữa.

Triệu Khách đổi sang một bộ quần áo thoải mái, nhìn những hành lý ở trong sách tem của mình, hai bộ quần áo mà hắn thích nhất đều bị ném vào thùng rác.

Bây giờ nhìn mới thấy, số quần áo còn lại cũng hơi ít.

Huống hồ trời tháng mười đã bắt đầu lạnh, phần lớn quần áo trong tay hắn đều vừa người thoải mái, xem ra cũng nên chuẩn bị thêm chút quần áo.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Triệu Khách đi dạo một vòng trong trấn Viễn trước tiên, hắn không vội đi tìm khu vực tứ tượng mà đi ngắm cảnh sắc nơi này trước.

So sánh với Thiên Miêu trại, phong cảnh trấn Viễn càng xuất sắc hơn, đứng ở bờ sông nhìn từng tảng đá kỳ quái trong rừng núi, nước sông như thanh long kéo dài tới tận đường chân trời.

Hai bên bờ đã trải qua sự cải tạo khai thác, mặc dù là cổ trấn nhưng phần lớn đều là mô phỏng theo kiến trúc cổ.

Thế nhưng Triệu Khách lại cảm thấy mô phỏng cũng không tệ lắm, có thể thấy vẻ đẹp của thiết kế hiện đại, cùng tạo hình gạch xanh ngói xanh cổ xưa.

Chưa hẳn cứ phải xây dựng theo kiến trúc cổ, vì có xây dựng giống đến đâu cũng không thể tạo được sự tang thương của kiến trúc cổ, cũng giống như hang đá Long Môn vậy, sau khi trải qua năm tháng mài giũa, cho dù hỏng hóc cũng khó che giấu sự hùng vĩ hào hùng của nó.

Vì vậy, mô phỏng kiến trúc cổ chỉ thích hợp khi dung hợp một vài thiết kế hiện đại một cách đúng đắn, ngược lại sẽ càng thú vị hơn.

Nếu muốn đi du lịch ở Quý Châu, nơi này càng thuận tiện ở lại hơn, ở thêm mấy ngày dù không leo núi, không du ngoạn, chỉ thư giãn đơn thuần cũng là một lựa chọn tốt.

Mặc dù ở bờ sông không có người câu cá, nhưng Triệu Khách dựa vào Hoàng kim đồng cũng có thể thấy dưới sông có rất nhiều con cá, Triệu Khách thấy vậy hơi chẹp miệng, trong sách tem còn hơn một nửa con cá Empurau.

Hắn ăn quá nhiều thật sự hơi chán ăn rồi, về phần hai cái chân hươu bào kia cũng có thể gia công thêm một chút, làm cơm thịt khô cũng khá được.

Nhưng ngoại trừ mấy thứ đó ra không còn nguyên liệu nấu ăn nào khác, nhìn những con cá trong sông, Triệu Khách lại nhớ đến một món ăn nổi tiếng, Phi long thiển cửu châu.

Đây là một món ngon thích hợp ăn với cơm, chỉ có điều bây giờ không tìm được nguyên liệu, bởi vì mấu chốt của món ăn này là cần dùng Phi long để làm ra.

Tục ngữ nói, trên trời thịt rồng, mặt đất thịt lừa, thịt rồng chính là phi long này.

Ở trong không gian khủng bố kia, Triệu Khách cũng muốn bắt mấy con phi long ở đông bắc, kết quả còn chưa đợi hắn bắt được, thiếu chút nữa đã bị xác nữ kia làm thịt rồi, chỉ có thể xám xịt chạy về, nếu không bây giờ hắn cũng có thể thử nếm hương vị Phi long.

“Cạch…”

Lúc này một cái bình nhựa bị gió thổi qua, thổi đến bên chân Triệu Khách.

Triệu Khách ngẩng đầu lên thấy một lão đầu khoảng sáu bảy mươi tuổi, râu đã bạc trắng đang cố gắng khom lưng nhặt bình nhựa ở trên mặt đất.

Hình như eo lão nhân cũng không tốt, mỗi lần khom lưng nhặt đều có vẻ cố hết sức.

Lúc này, ánh mắt lão nhân nhìn thoáng qua thấy trước mặt mình còn có một cái bình nhựa, vội vàng ngồi xổm đi về phía trước hai bước, lúc đưa tay muốn nhặt lại có một bàn tay nhặt cái bình nhựa lên trước, đưa cho hắn ta.

“Đi thôi, bên kia ánh nắng rất gay gắt, đừng nhặt nữa, nghỉ ngơi một chút đi.” Triệu Khách đưa cái bình nhựa trên tay cho lão nhân.

“Cảm ơn.”

Lão nhân ngẩng đầu, nam nhân hơn năm mươi tuổi, trên khuôn mặt dãi dầu sương gió, đôi mắt trũng sâu, sáng ngời sâu thẳm, thoạt nhìn lại rất có thần.

Triệu Khách chú ý đến dù quần áo trên người hắn ta đã cũ kỹ rách rưới, nhưng lại được giặt rất sạch sẽ, mái tóc bạc trắng được chăm chút cẩn thận.

Triệu Khách gật đầu với lão nhân cũng không nói gì, sau khi xoay người rời đi, bắt một chiếc xe chạy bằng điện ở khu danh lam thắng cảnh đi thẳng đến đỉnh núi gần đó, dự định tìm nơi khí tứ tượng hội tụ.

Xe đi được nửa đường, Triệu Khách xuống xe, xoay người bước vào rừng núi bên cạnh, thỉnh thoảng lại dùng Hoàng kim đồng nhìn xung quanh, trong rừng cây gồ ghề nhấp nhô nhưng Triệu Khách lại đi rất nhanh chóng.

Một số vách núi đá sỏi ở trong rừng núi, Triệu Khách chỉ nhảy mấy bước là có thể bò lên, còn linh hoạt hơn cả khỉ.

Bình Luận (0)
Comment