Tin tưởng lúc này triều đình biết được tin tức đã sớm xảy ra hỗn loạn.
Cộng thêm lần trước vì thiên phạt, phái thủ cựu và phái cách tân trên triều đình đã tranh cãi, hiện tại xem ra kết quả tốt nhất chỉ là việc đề cử Phật môn trở thành quốc giáo sẽ tạm thời bị mắc cạn.
Nhưng về phần xử lý Tội Bát La như thế nào, việc này còn đang tiến thêm một bước bàn bạc.
“Ừm, không bất ngờ!”
Triệu Khách gật đầu, cũng không hề cảm thấy bất ngờ với tin tức này.
Nhưng nếu không có chút khó khăn, người chấp chưởng ván cờ này là hắn sẽ có ý nghĩa gì chứ.
“Hắc hắc, thật ra chuyện này nói dễ dàng cũng dễ dàng, nhưng không thể do chúng ta đi làm.”
Triệu Mẫn nghe vậy mắt phượng liếc nhìn Triệu Khách, yên lặng chờ câu tiếp theo của hắn, lại thấy Triệu Khách chậm rãi lấy ra hai món đồ từ trong sách tem, chính là Bồ Tát kinh và Hoặc tâm chú.
Lúc trước hắn đạt được 【 Nhiệm vụ chi nhánh: Bồ Tát kinh 】 đã điều tra cả quãng đường, cuối cùng đã biết chân tướng bị giấu ở sau núi Khai Linh bảo tự.
Cùng bí mật năm đó Đại Giác hòa thượng chém ác niệm, phong ấn ở sau núi Khai Linh bảo tự, lấy Hoặc tâm chú làm khuôn mẫu để sáng tạo ra Bồ Tát kinh.
Lúc trước hai món đồ nay rơi vào trên tay hắn, sách tem đã nhắc nhở hắn hai món đồ này có thể ảnh hưởng đến hướng đi của nội dung cốt truyện.
Bây giờ đã đến lúc chân chính sử dụng.
Sau khi thấy hai món đồ này, ánh mắt Triệu Mẫn sáng ngời lập tức hiểu Triệu Khách muốn làm gì.
Sau khi suy nghĩ một lát, nàng gật đầu: “Nếu là như thế, thật ra ta cũng có một đối tượng tốt.”
“Ai?”
“Tông Nhân lệnh Tông Nhân phủ.” Triệu Mẫn nói nhỏ.
“Đúng rồi, sao tai lại quên hắn chứ, thú vị.” Triệu Khách vỗ trán một cái, trên mặt lộ ra nụ cười ma quỷ, đứng cùng Triệu Mẫn bên cạnh đúng là ông trời tác hợp cho.
Tông Nhân lệnh đau đớn mất con là lựa chọn tốt nhất, Triệu Mẫn còn là tức như chưa qua cửa của hắn ta, chuyện này để Triệu Mẫn đi nói, Tông Nhân lệnh chắc chắn sẽ không từ chối.
Nghĩ là làm, thời gian không đợi người.
Triệu Mẫn cầm theo hai quyển kinh thư này, đi suốt đêm đến Tông Nhân phủ.
Tông Nhân lệnh đã hơn sáu mươi, bây giờ còn đắm chìm trong nỗi đau mất nhi tử độc nhất, vừa nghe Triệu Mẫn đến cửa vội vàng sửa sang lại quần áo, mở cửa nghênh đón.
“Lão Tông lệnh.”
Còn chưa chờ vị lão nhân này mở miệng trước, Triệu Mẫn đôi mắt đỏ hồng đã chắp tay bái.
“Ôi chao, làm gì vậy?”
Lão nhân vội vàng đưa tay ra đỡ, lại thấy Triệu Mẫn ngẩng đầu, khóe mắt mang theo nước mắt nói: “Là ta phụ lòng lão Tông lệnh.”
“Cớ gì nói lời ấy, cớ gì nói lời ấy.”
Vốn dĩ lão Tông lệnh đã đau đớn mất con, bây giờ thấy tức nhi còn chưa qua cửa của mình khóc như hoa lê đẫm nước mưa, trong lòng không khỏi thấy chua xót.
Hắn ta vội vàng mời Triệu Mẫn đi vào, theo đó cửa lớn Tông Nhân phủ chậm rãi đóng lại.
Qua khoảng hai canh giờ mới thấy cửa lớn chậm rãi mở ra.
“Vậy xin nhờ lão Tông lệnh rồi.” Triệu Mẫn đặt hai tay ngang eo khom người thật sâu trước mặt lão nhân.
“Việc này liên quan đến quốc gia xã tắc, ta có liều bộ xương già này cũng không phụ lòng quận chúa.”
Lão Tông lệnh ưỡn thẳng eo vỗ lồng ngực của mình, lấy danh nghĩa Trường Sinh Thiên để đảm bảo.
Nói đến đây lời nói xoay chuyển, lại khẽ nói: “Chỉ là việc của tiểu nhi, kính xin quận chúa phải để ý hơn chút.”
“Ngài yên tâm, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi gặp Đại Tát Mãn, đời này không thể tương hợp với công tử, chỉ mong kiếp sau được Trường Sinh Thiên phù hộ, có thể nối lại tiền duyên với công tử.”
Triệu Mẫn đỏ mắt liên tục cam đoan với lão Tông lệnh.
Sau khi lão Tông lệnh nhận được sự cam đoan cũng không nói gì nữa, gật đầu tiễn Triệu Mẫn ngồi lên xe ngựa.
“Giá!”
Theo xe ngựa chậm rãi rời đi, lão Tông lệnh vuốt ve chòm râu dài của mình, nhìn trên bầu trời dần xuất hiện bong bóng cá, hít sâu một hơi nói: “Tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị vào triều.”
Ở một bên khác, xe ngựa đi vội theo con đường nhỏ, mã phu ngồi trên càng xe chậm rãi ngẩng đầu lại lộ ra khuôn mặt Triệu Khách.
“Đơn giản như vậy đã thành công, ngươi đồng ý bao nhiêu việc với lão già này.”
Triệu Mẫn ngồi trong xe lại phát ra tiếng cười như chuông bạc nói: “Không có gì, chỉ hứa hẹn nhường vị trí của ta trong Trường Bạch sơn cho con của hắn, để con của hắn thu hoạch được cơ hội vĩnh sinh.”
“Vậy mà hắn cũng tin?” Triệu Khách không ngờ việc này đơn giản như vậy.
“Vì sao không tin, tuy hư vô mờ mịt nhưng luôn có một sự gửi gắm, dù sao cũng tốt hơn không có một tia hy vọng nào.”
Lão Tông lệnh ngốc sao?
Đương nhiên sẽ không ngốc, ngu ngốc không làm được vị trí Tông Nhân lệnh này.
Nhưng hắn ta đã già, người càng già càng dễ mê tín.
Huống hồ loại người thế hệ trước như hắn ta vốn không có thiện cảm gì với Phật môn, càng tiếp xúc với Tát Mãn giáo nhiều hơn chút.
Trong lòng càng có khuynh hướng lão Tông lệnh trên thảo nguyên, chứ không phải cái gọi là Phật Đà.
Cho nên sau khi biết được Tát Mãn giáo có một thánh địa ở Trường Bạch sơn, tất nhiên trong lòng đã có thêm mấy phần ảo tưởng.
Huống hồ Triệu Mẫn đích thân đến cửa, phần nhân tình này khiến lão Tông lệnh không thể không suy tính một chút, tuy không có nhi tử nhưng gia tộc vẫn còn đó.