Ngoài phố phường đều đang nói hắn có ba tấc lưỡi không nát, kể lại những chuyện kia, ôi chao, làm người xuất gia nghe cũng cảm thấy buồn nôn.
Miêu Đạo Nhất lại kết giao với loại người này, thật sự làm nhục sư môn.
Thậm chí Triệu Chí Kính cũng nghi ngờ vì tên Triệu Khách này, lại dạy hư đệ tử giỏi của mình.
Ngay lúc Triệu Chí Kính đang định gọi người đi tìm tung tích của Miêu Đạo Nhất, một tên đệ tử vội vàng chạy vào từ bên ngoài báo, là Ngọc Hành hòa thượng đã chạy đến.
Lần này Triệu Chí Kính cũng không quan tâm Miêu Đạo Nhất nữa, chỉ có thể vội vàng để Ngọc Hành hòa thượng đi vào.
Ở một bên khác, lúc này Miêu Đạo Nhất đang núp trong rìa một hố đất, xòe bàn tay ra, chỉ thấy hắn ta đã lẩm bẩm nói nhỏ với một con nhện ở trong lòng bàn tay.
“Tiểu Yên, ngươi nên nhanh rời khỏi đây đi, tiếp tục ở lại đây, khó đảm bảo ngày nào đó đánh nhau sẽ lấy mạng của ngươi.”
Miêu Đạo Nhất nghiêm nghị nói, trên mặt đầy buồn lo, gần đây hắn ta đã có dự cảm ít ngày nữa sẽ có một trận đại chiến.
Hắn ta không có gánh nặng gì, nhưng Tiểu Yên không nên ở lại nơi này.
“Vì sao, ta cũng có thể giúp ngươi!”
Tiểu Yên trong lòng bàn tay không phục nói.
Nhưng Miêu Đạo Nhất vẫn kiên quyết lắc đầu: “Ngươi không hiểu, ngọn núi này đã bị sư huynh đệ chúng ta khắc họa Kỳ đạo cảm ứng đại trận, một khi đại trận phát động sẽ gọi đến Thái Sơn đại đế, ngươi là một yêu tinh nho nhỏ đâu thể đối mặt với thần uy.”
“Thái Sơn đại đế?” Tiểu Yên chớp mắt mấy cái, tò mò nói: “Ta nghe nói hắn là một trong những vị thần linh cổ xưa nhất trên đời này, không phải Toàn Chân giáo các ngươi không tu ngoại đạo sao?? Làm sao còn gọi đén cái này??”
Tiểu Yên nói xong lại cười mỉa mai: “Hừ hừ, ngoài miệng nói không muốn, e rằng đã âm thầm vụng trộm học rất nhiều.”
“Đừng nói nhảm!”
Miêu Đạo Nhất nghiêm mặt nói: “Tuy chúng ta khổ tu kim đan chi pháp nhưng chung quy vẫn là đệ tử Đạo gia, bày đồ cúng Tam Thanh ngũ ngự, hạ cung Cửu U hậu thổ, đây là bản chức của Đạo gia, cầu đạo chi thuật cũng thuộc sở hữu của Đạo gia ta, sao gọi là học riêng?”
Nói xong dường như Miêu Đạo Nhất đã nhận ra điều gì đó, nghiêm mặt nói: “Ngươi vẫn nên nhanh chóng xuống núi đi, đây vốn là việc nhân đạo, ngươi là một yêu tinh chen chân vào không phải chuyện tốt, chẳng may bị sư phụ ta phát hiện, Đại La Kim Tiên có đến cũng không thể cứu được ngươi.”
“Thế nhưng… Ta không muốn đây!”
Con nhện trên tay Miêu Đạo Nhất huyễn hóa ra một sợi yên vân, yên vân phất phới sau đó hai bàn tay phấn nộn thò ra ôm lấy cổ Miêu Đạo Nhất.
Tiểu Yên lại thò người ra, nằm úp sấp trên người Miêu Đạo Nhất: “Lại nói, ngươi để ta trốn ở chỗ này, sẽ không ai phát hiện chúng ta!”
Hương thơm nóng rực phả đến từ phía đối diện khiến khuôn mặt Miêu Đạo Nhất đỏ bừng, lúc đang muốn nói chuyện lỗ tai đột nhiên khẽ động, cảnh giác nói: “Có người đến!”
Tiểu Yên lập tức thu liễm khí tức, lại hóa thành dáng vẻ con nhện, bị Miêu Đạo Nhất giấu ở sau lưng.
“Đạo Nhất! Đạo Nhất!!”
“Ôi sao ngươi lại ở nơi này.”
Miêu Đạo Nhất ngẩng đầu nhìn, vội vàng chắp tay: “Hai vị sư huynh tìm ta làm gì??”
“Ôi chao, ngươi đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng đi theo chúng ta, vừa rồi chưởng giáo không thấy ngươi, bây giờ đang nổi giận.”
“A!” Nghe xong lời này, Miêu Đạo Nhất giật mình.
“Cái đó… Cái đó…”
Hắn ta cẩn thận buông tay nhét Tiểu Yên vào trong khe hở trận pháp, cũng không biết đã nhét vào chưa, hai vị sư huynh đã tiến lên giữ chặt hắn ta.
“Đừng này kia nữa, gần đây ngươi làm sao vậy, đi nhanh lên, hình như đã xảy ra chuyện lớn, sau khi quay về chắc chắn chưởng giáo sẽ dạy dỗ ngươi.”
Hai người nói xong đã lôi kéo Miêu Đạo Nhất đứng dậy rời đi.
“Đều phải chết, đều phải chết, các ngươi đều phải chết, ha ha ha ha…”
Tiếng cười bén nhọn thê lương truyền đến từ trên người Ngọc Hành, nhưng người nói chuyện cũng không phải Ngọc Hành hòa thượng, mà là Huyết thủ ấn ở sau lưng hắn ta.
Nhìn Huyết thủ ấn như một người vặn vẹo thét chói tai, sau khi mọi người nghe Ngọc Hành hòa thượng kể đơn giản toàn bộ sự việc cũng không khỏi nhìn nhau.
“Làm càn!”
Triệu Chí Kính giơ tay lên, phất trần quét qua trước ngực Ngọc Hành, lập tức có một luồng lực lượng âm nhu thuần dương xuyên qua thân thể Ngọc Hành.
Ngọc Hành hòa thượng cảm thấy cả người nóng lên, một luồng xung lực xuyên ra từ sau lưng của mình, trong chốc lát cảm giác đâm đau đến từ sau lưng, sau đó cả người cũng thấy thoải mái hơn.
Cái Huyết thủ ấn kia bị Triệu Chí Kính đánh bay ra ngoài, chia năm xẻ bảy ở giữa không trung, hóa thành một đoàn huyết vụ tản đi theo gió mát.
Trong chốc lát, cả người Ngọc Hành hòa thượng như nhũn ra, thở hắt ra một hơi, gật đầu cảm tạ Triệu Chí Kính: “Đa tạ chân nhân.”
Triệu Chí Kính gật đầu, ra hiệu Ngọc Hành hòa thượng đi xuống nghỉ ngơi dưỡng thương trước, sau đó ánh mắt nhìn về phía mấy vị giáo chủ đang ngồi.
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khó xử, mặc cho ai cũng không ngờ đại chí tôn Phật môn lại nhập ma.
“Từ thần như ma, điều này rất đáng sợ!”
Sắc mặt một vị giáo chủ môn phái trắng bệch, hét to: “Không chơi, không chơi, biện luận Phật Đạo cái gì, các ngươi ai thích biện thì người đó biện đi, ta muốn đi, ta muốn rời khỏi nơi này.”