Nếu nói Tội Bát La là thần linh thế gian, dù rằng một đường dẫn đầu Phật môn giết hại người ở trên danh sách, những người ngoài bảng danh sách còn có thể giữ được tính mạng.
Vậy sau khi quái vật nhập ma, đó chính là không phân ngươi ta tùy ý giết hại, tiếp tục ở lại nơi này không ai sống nổi.
Bây giờ những con lừa trọc Phật môn cũng bị giết không còn một mảnh, huống chi bọn họ.
Lúc này không khỏi có người đánh trống lui quân, muốn nhân cơ hội chuồn đi.
Nhưng Ngọc Hành hòa thượng rất đơn giản sáng tỏ xóa bỏ suy nghĩ của những người này.
“Ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng xuống núi, tên này đang trông coi dưới núi, người nào xuống núi sẽ bị hắn giết chết toàn bộ.”
“Cái gì!!”
Nghe xong lời này, người muốn rời khỏi lập tức dừng bước.
Cũng có rất nhiều người mắng Ngọc Hành hòa thượng: “Đều tại những tên trọc các ngươi ăn no không có việc gì làm, tại sao phải tạo ra loại quái vật Tội Bát La này, bây giờ tốt lắm tên này lại nhập ma, xem ai có thể kiềm chế được!”
“Đúng đấy, thiên hạ đang tốt đẹp, mọi người bình an vô sự, ngươi quan tâm dân chúng tin Phật hay tín đạo, đám trọc các ngươi nhất định phải ăn một mình, lần này gà bay trứng vỡ tất cả đều xong đời!”
Sau khi có người mắng Ngọc Hành hòa thượng xong, lại quay đầu nguyền rủa Triệu Khách.
“Đều do tên này, ngoan ngoãn để Tội Bát La giết chết là được, cần gì giở trò nhiều như vậy, bây giờ tốt lắm hắn ép Tội Bát La nhập ma đạo, bản thân lại phủi mông chạy mất, rõ ràng tiểu tử này có rắp tâm hại người.”
Mọi người ngươi một lời ta một câu rối loạn cả lên, Triệu Chí Kính lại bưng chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thấy đám người nào ầm ĩ cũng ầm ĩ, mắng cũng mắng.
Lúc này hắn ta mới đứng dậy nói: “Chư vị, hàng yêu phục ma vốn là thiên chức của chúng ta, sao có thể xem thường từ bỏ, ta vẫn là câu nói kia, nếu chư vị không bỏ thì chúng ta có thể nắm tay tru ma, Toàn Chân giáo ta vẫn có chút cách đối phó loại yêu ma này.”
Nghe Triệu Chí Kính nói vậy, mọi người lập tức ngậm miệng, có người tiến lên hỏi: “Xin hỏi Trương chân nhân có diệu kế gì?”
Mọi người lập tức vểnh tai nghe, dù sao Toàn Chân giáo là đại giáo đương thời, cho dù hai lần biện luận Phật Đạo trước đó đã khiến Toàn Chân giáo đại thương nguyên khí.
Nhưng câu nói kia vẫn còn đó, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, bọn họ cũng muốn xem thử Toàn Chân giáo còn có át chủ bài gì.
Đối với điều này, Triệu Chí Kính chỉ khẽ nhếch miệng: “Điều này đơn giản, chỉ không biết chư vị đã suy nghĩ kỹ càng đề nghị trước đó của ta chưa.”
Đây là cơ hội trời cho, đương nhiên Triệu Chí Kính sẽ không bỏ qua, bắt đầu phổ biến suy nghĩ chúng giáo hợp nhất của mình.
Chúng giáo hợp nhất là Triệu Chí Kính căn cứ vào thế cục hiện nay, suy đoán ra một loại lựa chọn có lợi nhất.
Một khi có thể thực hiện, Toàn Chân giáo sẽ lại trở về thời đại đỉnh cao, mình cũng có thể dựa vào chiến lược này từ nay danh xứng với Khâu tổ.
Lúc này mọi người thấy Triệu Chí Kính còn đang quảng bá lý niệm hợp nhất chúng giáo của hắn ta, không khỏi cảm nhận được mùi vị.
“Nếu chân nhân có cách hàng yêu trừ ma, tất nhiên ta nguyện ý đi theo chân nhân.”
Có người mở miệng đồng ý.
Không đồng ý cũng không có cách nào, vào lúc sinh tử tồn vong, trước tiên nghĩ cách sống sót lại nói, nếu không đối mặt với một đại ma đầu vô địch cái thế, giáo nghĩa gì đó, lý tưởng gì đó, tất cả đều là vô nghĩa.
“Không sai, kính xin chân nhân chỉ rõ, làm thế nào mới có thể diệt trừ tên ma đầu này, ta cũng tiện yên lòng, cùng sáng tạo thịnh thế với chân nhân.”
Người ở đây đều là lão hồ ly đa mưu túc trí, không thấy thỏ không thả chim ưng.
Triệu Chí Kính thấy thế cũng không giấu giếm gì nữa, lấy ra một cái đại ấn từ trong tay áo.
Đại ấn vuông vức cũng không phải dùng bảo ngọc để tạo hình, ngược lại giống dùng tảng đá để điêu khắc ra.
Phía dưới đại ấn lại dùng thể chữ Lệ khắc một hàng chữ lớn 【 Đông Nhạc Thái Sơn Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế 】
“Chư vị, ma đầu thế lớn, phàm nhân ta đã không thể đỡ nhưng ta đã lệnh đệ tử môn hạ, trải qua hơn mười ngày bố trí Kỳ đạo cảm ứng đại trận ở trên ngọn núi này, lấy Thái Sơn ấn làm trận tâm, cung thỉnh Thái Sơn đại đế giáng lâm, đến lúc đó yêu ma quỷ quái gì đó cũng không chịu nổi một kích.”
Rất nhiều môn phái dị vực cũng không biết gì về Thái Sơn đại đế, nhưng thấy dáng vẻ khí định thần nhàn của Triệu Chí Kính, trong lòng như được ăn một viên an thần.
Thế là nhao nhao đồng ý, trợ giúp Triệu Chí Kính phổ biến suy nghĩ hợp nhất chúng giáo.
Đương nhiên, đồng ý thì đồng ý, muốn thật sự làm được vẫn còn hơi sớm, dù sao chúng giáo hợp nhất cũng không chỉ đơn giản là ngoài miệng nói một câu.
Còn cần nghiên cứu, tác hợp nhiều mặt, cuối cùng tìm ra một lý luận khái niệm mà tất cả mọi người có thể chấp nhận.
Quá trình này không chỉ tốn thời gian, còn phải trải qua ma sát tác hợp thật lâu mới được.
Nhưng chúng giáo hợp nhất chỉ là khẩu hiệu của Triệu Chí Kính, mượn cơ hội một lần nữa đẩy Toàn Chân giáo đến vị trí chủ đạo.
Có câu khẩu hiệu này, hắn ta mới thuận tiện danh chính ngôn thuận ra lệnh.