“Mọi người đã đồng ý, tiếp theo chúng ta nói về việc nên tiêu diệt ma đầu như thế nào đi…”
Lúc này, trong Quỷ thị mọi người thông qua hình chiếu quan sát toàn bộ quá trình thi đấu tranh bá.
Sau khi thấy Ngọc Hành hòa thượng chật vật lui ra, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhàng vì Ngọc Hành hòa thượng.
Không ai dám mỉa mai điều gì, dù sao độ khó của thi đấu tranh bá đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Một ma đầu đã hoàn toàn ma hóa, thực lực không hề kém hơn Tội Bát La là bao, càng đáng sợ hơn là tên này hoàn toàn không có bất kỳ trói buộc gì.
Đối mặt với loại quái vật này, trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.
Càng nhiều người thì thầm thấy may mắn, vì mình cũng không tham gia trận thi đấu tranh bá này.
Nhưng người tham gia đều là cao thủ hàng đầu, đặc biệt là những người dự bị kia, thực lực đã gần với mười người đưa thư cao cấp đứng đầu.
Lại thêm Lạc Nữ đã chết, tính toàn một chút không khó phát hiện, xác suất tử vong trong trận thi đấu tranh bá này cao đến chưa từng nghe thấy.
Một số người đưa thư vốn đang ảo tưởng với tương lai, lúc này xuyên qua hình ảnh này thấy được thủ đoạn của ác niệm Đại Giác cũng không rét mà run.
Trong lòng vô cùng khó chịu, có người dứt khoát rời khỏi Quỷ thị, trở lại trong hiện thực tiêu dao khoái hoạt.
Lúc này, đám người Hồng bà bà đã đi đến nơi thần bí nhất của Quỷ thị, nơi này là tổ phần các đời Quỷ thị, dưới lớp băng cứng thật dày chôn cất các đời chủ nhân Quỷ thị cũng người đi theo bọn họ.
Ninh Độc Khuyết cẩn thận đỡ Hồng bà bà, nàng quá già rồi, năm tháng như đang lướt nhanh qua bên cạnh nàng, khiến mỗi một bước đi của nàng đều rất gian nan.
Ngay cả thời gian cũng không thể không dùng đủ loại thủ đoạn, giúp đỡ Hồng bà bà kéo dài sự già yếu.
Hư ám, thần thánh và Âm Dương lão nhân đi ở phía trước.
Ba người Bạo Quân Tử, hằng giả, thời gian đi ở phía sau.
Một đoàn người cẩn thận đi xuyên qua đại điện đóng băng, cuối cùng tia sáng trước mặt dần sáng lên.
“Các ngươi xem!”
Thần thánh híp mắt nhìn sang, lúc thấy trước mắt có một cái giếng nước bị từng tầng phong ấn ở vị trí trung tâm, trong đôi mắt đục ngầu kia lập tức bắn ra một tia sáng.
“Phía dưới miệng giếng này chắc là Quỷ thị chi tâm!”
Nhìn thấy nơi này, cho dù bọn họ là người đưa thư cao cấp cũng không khỏi kích động.
Quỷ thị chi tâm, trong truyền thuyết là bí mật lớn nhất của Quỷ thị, không, phải nói là toàn bộ hệ thống người đưa thư.
Tục truyền bên trong giấu chân tướng của bọn họ, nguồn gốc của người đưa thư, quá khứ, hiện tại, thậm chí là tương lai thần bí không biết.
Đã từng khiến chín người đưa thư đứng đầu điên cuồng cướp đoạt, cuối cùng cướp đoạt thất bại mới sáng tạo ra Quỷ thị, xuất hiện các đời chủ nhân Quỷ thị trấn thủ ở chỗ này.
Bây giờ bí mật đang ở trước mặt bọn họ, đáng tiếc những cường giả tuyệt đại lúc trước đã sớm biến mất không thấy gì nữa.
Bây giờ người có thể đi đến đây, dù bao gồm Ninh Độc Khuyết cũng chỉ có tám người bọn họ mà thôi.
“Đi thôi, mở ra phong ấn!”
Thần thánh thở sâu, ánh mắt nhìn về phía Ninh Độc Khuyết, trước đó giao chìa khóa cho hắn ta là muốn hắn ta đi trước dò đường cho bọn họ.
Ninh Độc Khuyết nhìn từng tầng vầng sáng quay xung quanh miệng giếng trước mắt, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Hồng bà bà bên cạnh.
Đợi sau khi thấy vị lão thái thái đã sắp đèn cạn dầu này nhẹ gật đầu với mình, cuối cùng Ninh Độc Khuyết mới có chút can đảm.
Hắn ta nắm chặt mảnh thủy tinh vỡ chỉ to bằng móng tay ở trong lòng bàn tay, từng bước một đi đến trước giếng nước.
Đối mặt với kim quang sáng chói trước mắt từng tầng vờn quanh phong ấn, Ninh Độc Khuyết nuốt một ngụm nước bọt, hắn ta biết tiếp theo chỉ cần mình đi nhầm một bước, kết cục đợi mình là vạn kiếp bất phục.
Nhưng hắn ta căn bản không có con đường thứ hai để lựa chọn.
Mấy vị sau lưng này chỉ động một ngón tay, là có thể nhẹ nhõm nhào nặn hắn ta thành thịt vụn.
Muốn sống, cơ hội duy nhất của hắn ta cũng là cược, cược Hồng bà bà sẽ không lấy mạng của hắn ta để mạo hiểm.
Đây không phải nói Hồng bà bà rất quan tâm hắn ta, mà là khinh thường đặt sức lực trên một hạng vô danh tiểu tốt như hắn ta.
“Coi như nể mặt ta vơ vét nhiều điểm bưu điện cho ngài như vậy, cho ta một con đường sống đi.”
Trong lòng Ninh Độc Khuyết âm thầm cầu nguyện, đồng thời xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng đẩy miếng thủy tinh to bằng móng tay trong lòng bàn tay về phía trước.
Chỉ trong nháy mắt này, trước mắt đột nhiên bị một vòng ánh sáng mạnh cắn nuốt.
“Giá!!!”
Giữa núi rừng, theo tiếng thúc giục, gót sắt liệt mã lập tức cuốn lên tro bụi đầy trời.
Người đi đường thấy thế, lúc đầu có nhiều lời oán hận nhưng lúc thấy khôi giáp lấp lóe ánh bạc cưỡi trên chiến mã đều thay đổi sắc mặt, chật vật nhào sang hai bên đường né tránh như đang trốn tránh ôn thần.
Đây là một đội kỵ binh, hơn nữa là kỵ binh trọng trang hiếm thấy, khoác trên người Linh căn giáp, trên đầu đội một cái nón trụ.
Trên cánh tay treo thuẫn bài hình tròn, sau lưng cõng một cây trường cung, ngay cả trên thân chiến mã cũng khoác một tầng khôi giáp nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ của chiến mã.