Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2480 - Chương 2480 - Ra Oai Phủ Đầu

Chương 2480 - Ra oai phủ đầu
Chương 2480 - Ra oai phủ đầu

Đội ngũ này có quy mô hơn nghìn người nhưng chiến mã không chỉ hơn ngàn, sau lưng mỗi một kỵ binh điều dẫn theo ít nhất hai thớt chiến mã trở nên.

Có người vác ống tên, có người vác bọc hành lý.

Trang bị gần như vũ trang đến tận răng, cho dù là thời đại cường thịnh của Nguyên triều, quân đội thế này cũng cực kỳ hiếm thấy.

“Cộc cộc cộc cộc…”

Chỉ chờ tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc dần đi xa, người ở hai bên con đường mới dám thò đầu ra.

Nhìn bóng dáng này đi xa, không khỏi nhao nhao thở ra một hơi, một vị lão nhân ngồi bệt trên mặt đất, thậm chí còn có cảm giác sống sót sau tai nạn.

“Gia gia, đây là ai, thật sự uy phong?”

Hài tử nhỏ tuổi nhìn kỵ binh đi xa, không hề hiểu đội kỵ binh này đại diện cho điều gì, chỉ là trên mặt đầy hâm mộ nhìn về phía phương xa đã không còn bóng dáng ai, trong miệng tò mò dò hỏi.

Nào biết được lão hán đưa tay lên đánh một cái, đánh hài tử đến hoa mắt chóng mặt.

“Ngươi biết cái gì, lúc bọn họ giết người Hán chúng ta còn uy phong hơn, đó là yêu ma quỷ quái ăn tươi nuốt sống, là Thiết phù đồ của người Nguyên, về sau ngươi nhìn thấy có bao xa thì trốn bấy xa, nhớ chưa!”

Hài tử bị lão hán đánh cho nước mắt rơi xuống, liên tục gật đầu tỏ vẻ đã nhớ.

Không nói đến việc nhỏ này nữa, đội kỵ binh này đang nhanh chóng chạy đến dãy núi diễn ra tranh đấu Phật Đạo.

Quân đội như vậy không chỉ có một nhanh.

“Thật nhanh!”

Trên đỉnh núi, Triệu Khách nhìn đội kỵ binh như tật phong này, trong lòng không khỏi than thở, chính là đội thiết kỵ này đã quét ngang thế giới Âu Á.

Bao nhiêu nền văn minh rực rỡ bị giẫm tan thành mây khói trong nháy mắt.

“Đó là đương nhiên, đây chính là Hắc giáp kỵ của vương đô, được coi là một trong những đội quân tinh nhuệ nhất, ta tốt với ngươi chưa.”

Triệu Mẫn đứng sau lưng hắn hơi kiêu ngạo nói.

“Nhưng ta khó khăn lắm mới ngồi lên vị trí Phó lưu thủ, ngươi lại biếm ta thành Thiên hộ, còn là phó…”

Triệu Khách mặt đầy oán trách nói.

Triệu Mẫn bĩu môi, ngón tay non mịn như măng non kia chọc vào đầu hắn: “Thỏa mãn đi, Phó lưu thủ chỉ là hư chức tòng tứ phẩm, Thiên hộ lại là quan võ chính ngũ phẩm, quan trọng nhất đây là đại quan có thể nắm giữ binh quyền. Nếu không phải việc lần này ồn ào quá lớn, ta cũng không tiện tìm thúc thúc nói chuyện này.”

“Hắc hắc, thỏa mãn, thỏa mãn!”

Triệu Khách nhếch miệng cười một tiếng, đột nhiên đưa tay túm tay nhỏ của Triệu Mẫn: “Quân chủ đối xử với ta như vậy bảo ta phải báo đáp thế nào, nếu không…”

Hành động đột ngột này khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Mẫn đỏ bừng, dù nàng là Tam công tử Mộc vương phủ nhưng lúc này trong lòng lại như nai con nhảy loạn.

Không đợi Triệu Khách nói xong, nàng đã đá một cái vào lồng ngực của hắn: “Bớt đi, ta không cần ngươi lấy thân báo đáp.”

Triệu Khách nằm trên mặt đất nghe vậy không khỏi cười to nói: “Thật ra ta muốn nói, nếu không ta làm cho ngươi mấy món nhắm để nếm thử.”

“Ngươi!!” Triệu Mẫn vừa trợn mắt, tức giận đến giậm chân.

Nàng quay người đi hơn mười mắt, quay đầu nhìn lại không thấy Triệu Khách đi theo, trong chốc lát cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, tức nổ phổi nói: “Quả nhiên là đồ lừa gạt.”

Sau khi mắng một câu, trong lòng Triệu Mẫn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt ảm đạm cúi đầu quay về.

Tuy nàng biết bây giờ Triệu Khách là đại hộ pháp Tát Mãn giáo, địa vị trong giáo cao thượng, nhưng nói cho cùng hắn vẫn là người Hán, mình muốn gả cho một người Hán như thế, ở thời đại này chắc chắn là hành động khiến triều đình nổi giận.

Càng nghĩ, cuối cùng vẫn không dám suy nghĩ nữa.

Triệu Khách không biết trong lòng Triệu Mẫn đang suy nghĩ lung tung, lúc này đang nằm trên đồng cỏ, trong ánh mắt thỉnh thoảng lóe ra tia sáng.

Binh quyền, đây mới là mục đích thật sự khiến hắn dẫn theo đám người heo mập trở về.

So sánh với những người dự bị khác, hắn là người đưa thư hệ tự nhiên rất khó chém giết chính diện với những người khác.

Điều này không phải là phong cách của hắn, cũng không phải là sở trường của hắn.

Dùng điểm yếu của hắn đi va chạm với sở trường của người khác, rõ ràng là một cách làm ngu xuẩn.

Cho nên hắn muốn quay về, là một người cầm cờ thúc đẩy bàn cờ, nhất định phải lợi dụng tất cả tài nguyên có thể lợi dụng được.

Ví dụ như quan chức, quyền lực trong tay hắn, thậm chí là thiện cảm của Triệu Mẫn với hắn…

Nghĩ đến đây, Triệu Khách đặt nắm tay ở dưới sống mũi: “Ồ! Mùi bồ kết.”

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, về phần chuyện này có thể khiến lão bà xoa hạch đào của hắn hay không, hắn đã không quan tâm được nhiều như vậy.

Lại nói, lần này Vô Tuế rời đi, hình như nàng sẽ không trở về nữa, chỉ có thể đợi hắn đi tìm nàng.

Chờ sau khi hắn tìm được nàng lại nói.

Triệu Khách nhớ đến Vô Tuế, tâm tư xao động lại trở nên sinh động, nằm trên bãi cỏ suy nghĩ lung tung thật lâu mới đứng lên đi về phía doanh trướng.

Vừa đến bên ngoài doanh trướng, đám kỵ binh vừa thấy ở phương xa đã tập hợp lại với nhau.

So sánh với dáng vẻ vội vàng vừa nãy, lúc này Triệu Khách có thể nhìn rõ ràng hơn nhiều.

“Đúng là tinh nhuệ được điều đến từ các nơi!” Trong lòng hắn than thở.

Ánh mắt những người này sắc bén như thương ưng, đứng ở nơi đó khiến không khí xung quanh như giảm xuống rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment