Ngay cả khôi giáp trên người cũng thấm vào một mùi máu tươi nhàn nhạt.
“Bái kiến Thiên hộ!”
Thấy hắn đi tới, một hàng chiến sĩ nhao nhao chắp tay hành lên, giọng nói to như sấm, vừa nói dứt lời sát khí cuồn cuộn, hiển nhiên kẻ đến không thiện.
Triệu Khách nhìn lướt qua, thấy trong ánh mắt bọn họ ít nhiều có vẻ trêu tức và không phục, cũng biết trước khi những người này đến đây đều nghe nói đến tên tuổi quản gia ăn cơm chùa của hắn.
Lúc này mới muốn ra oai phủ đầu cho hắn, đang tiếc chút sát khí ấy chỉ là mưa bụi với hắn, không đáng nhắc đến.
Hắn cười lạnh đi về phía những chiến sĩ này, lúc mới đầu những chiến sĩ này còn khinh thường, thấy tiếng rống to vừa rồi không dọa được đồ hèn nhát này, đang nghĩ ngợi bước kế tiếp nên làm như thế nào khiến đối phương trở thành trò cười trong thiên hạ.
Chiến mã bên cạnh lại đã bắt đầu bất an móng ngựa giẫm qua giẫm lại, dường như đã nhận ra nguy hiểm gì đó càng ngày càng bất an.
“Hí!!” Một con chiến mã đột nhiên phát ra tiếng hí dài, nhảy dựng lên khiến chiến sĩ dắt ngựa bên cạnh bất ngờ không kịp trở tay, trong chốc lát bị quăng mạnh xuống đất.
Còn chưa chờ các chiến sĩ khác tỉnh táo lại, gót sắt của chiến mã đã đón đầu giẫm xuống.
Cũng may lúc này một bàn tay cướp lấy dây cương, nhẹ nhàng kéo một phát khiến chiến mã nóng nảy thay đổi phương hướng, đôi móng ngựa kia giẫm mạnh lên đồng cỏ, lại giẫm ra hai cái hố sâu ở trên đồng cỏ.
Hắn tiện tay ném dây cương một cái, vỗ đầu chiến mã khiến con ngựa bị hoảng sợ này lập tức yên tĩnh lại.
Hắn ngoài cười như trong không cười nhìn chiến sĩ ngã trên mặt đất nói: “Người huấn luyện ngựa không tốt như phế vật sợ không dám lên giường nữ nhân, cút về đi, loại phế vật này không xứng đi chung với ta.”
Trong chốc lát mọi người không khỏi giật mình, lúc nhìn về phía nam nhân trước mắt, vẻ khinh miệt vừa rồi lập tức tan thành mây khói.
Cái gọi là ngoài nghề xem trò vui, trong nghề xem môn đạo, bọn họ là đội kỵ binh mạnh nhất đế quốc, cưỡi chiến mã tất nhiên cũng là hổ mã hỗn huyết tốt nhất.
Tuy loại chiến mã này không thích hợp chạy nhanh một đoạn đường dài, nhưng lực lượng vô cùng lớn, có thể phủ thêm 300 cân trọng giáp, nhanh chóng tiên phong trong vòng mười phút.
Vừa rồi hất lên như vậy, nói ít cũng có lực lượng ngàn quân.
Cho dù bọn họ là chiến sĩ đã trải qua trăm trận chiến, hai, ba người cũng chưa chắc có thể kéo được.
Triệu Khách không chỉ kéo lại dây cương, còn dễ như trở bàn tay thay đổi phương hướng móng ngựa.
Thâm chí an ủi thêm chút đã ổn định cảm xúc của chiến mã, chỉ một chiêu này đã không ai còn dám coi hắn là trai lơ ăn bám.
Chiến sĩ nằm dưới đất lấy lại tinh thần trước tiên, vội vàng nói: “Đại nhân thứ lỗi, ti chức nguyện lập công chuộc tội, kính xin đại nhân cho ti chức một cơ hội.”
“Ta nguyện dốc sức vì đại nhân!” Chiến sĩ còn lại nhao nhao tỏ thái độ theo.
Chiến sĩ kiêu ngạo không sợ đổ máu, không sợ tấn công, kính trọng cường giả.
Cho nên thấy thủ đoạn của Triệu Khách, không ai dám khinh thường hắn nữa, nhao nhao cúi đầu thể hiện lòng trung thành.
“Ừm, là người có năng lực!”
Trước nhà bạt nơi xa, Hốt Tất Liệt híp mắt nhìn, vốn tưởng Hán gia tử này sẽ bị sỉ nhục không có đường lui, không ngờ vừa ra tay đã khiến đôi mắt người ta tỏa sáng.
Bản thân Hốt Tất Liệt cũng là hán tử trên chiến mã, đương nhiên nhìn ra thủ đoạn không đáng chú ý vừa rồi ẩn giấu huyền cơ lớn đến mức nào, không phải cao thủ hàng đầu quyết không có phần thực lực tứ lạng bạt thiên cân này.
“Nói vậy, thúc thúc đồng ý.”
Triệu Mẫn đứng bên cạnh, nàng mặc nam trang trông anh tuấn hiên ngang, nhưng dù sao trong lời nói vẫn có vẻ tinh linh bướng bỉnh.
Hốt Tất Liệt nhẹ gật đầu, coi như hoàn toàn đồng ý kế hoạch điều động bọn họ ra ngoài tiêu diệt ma đầu lần này.
Nhưng thấy trong mắt chất nữ của mình lấp lóe tia sáng, lại nghĩ đến tin đồn đang lan truyền trong khoảng thời gian này, không khỏi nhíu mày, lời lẽ sâu xa nói: “Tiểu tử này không tệ, chỉ tiếc… Là một người Hán.”
Triệu Mẫn khẽ giật mình, ánh mắt lập tức ảm đạm hơn nhiều, nàng cực kỳ thông minh sao lại không biết lời nói này của Hốt Tất Liệt có ý khác.
Sau khi trong lòng hơi mất mát, vẫn cưỡng ép lấy tinh thần nói: “Chỉ cần có thể dốc sức cho Đại Nguyên ta, cần gì quan tâm xuất thân, thúc thúc, dưới trướng ngươi có rất nhiều người Hán.”
“Điều này… Ha ha, nói đúng không sai nhưng người Hán có thể dùng, không thể không đề phòng, bọn họ quá thông minh.”
Hốt Tất Liệt nhìn loan đao, tuấn mã chỉnh tề nơi xa, trong lòng than thở.
“Chúng ta chinh phục thế giới, nhưng sau khi chiến hỏa dập tắt tử tôn của chúng ta sẽ đọa lạc, thiết kỵ của ta sẽ có một ngày già đi, loan đao của chúng ta cũng có lúc rỉ sét. Nhưng bút, chữ trên tay bọn họ lại như loan đao vô hình vô ảnh, lúc chúng ta buông bỏ cảnh giác sẽ từ từ đâm vào bộ ngực của chúng ta.”
Hốt Tất Liệt nghĩ đến đây, trong mắt nổi lên vẻ sầu bi, nhưng năm qua Đại Nguyên thiên hạ vô địch bên ngoài nhưng tốc độ nội bộ mục nát lại vượt xa suy đoán.
Gia tộc hoàng kim ban cho đặc quyền, chỉ có lười biếng, tiêu xài và ngu xuẩn sinh sôi.