“Chư vị yên tâm, cũng không phải chúng ta không có phần thắng.”
Thật ra trong lòng Triệu Chí Kính cũng đang đánh trống nhưng vừa nghĩ đến Kỳ đạo cảm ứng đại trận mà bọn họ đã sớm bố trí, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.
Hắn ta tiến thêm một bước, đứng ở giữa sườn núi nói với ác niệm Đại Giác ở dưới nói: “Ma đầu, ngươi đừng thật sự cho rằng ta là cá tùy ngươi làm thịt, thật sự không biết thiên đạo mênh mông, từ xưa tà không thể thắng chính!”
Tiếng rống to này lấy khí thuần dương thôi động, giọng nói như kinh lôi chuông đồng, chấn đến núi đá xung quanh rung động.
Giọng nói này khiến trong lòng mọi người ngạc nhiên, không khỏi có mấy phần bội phục với Triệu Chí Kính, nghĩ thầm Toàn Chân giáo chung quy vẫn là Toàn Chân giáo.
Cho dù bây giờ đã suy thoái nhưng lạc đà gầy luôn lớn hơn chim.
Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người không khỏi sinh ra mấy phần lực lượng.
Ác niệm Đại Giác khẽ giật mình, ánh mắt nhìn về phía đám người Triệu Chí Kính, chẳng những không có vẻ sợ hãi, ngược lại trong đáy mắt còn lộ ra ánh sáng tham lam.
Hắn ta duỗi ngón tay chào đám người Triệu Chí Kính, sau đó chậm rãi làm động tác cắt cổ ở trên cổ, đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi, nụ cười tà mị khiến mọi người lại cảm thấy lạnh lẽo.
Khóe miệng Triệu Chí Kính giật giật mắng: “Quả nhiên là rơi vào ma chướng, các vị đạo hữu cứ làm theo những gì chúng ta đã bàn bạc trước đó, các vị yên tâm, hôm nay bần đạo chắc chắn phải khiến súc sinh này có đến mà không có về!”
Mọi người thấy Triệu Chí Kính nói năng hùng hồn như thế, trong lòng phấn chấn, nhao nhao quay người đi đến vị trí dựa theo Tam tài thất tinh trận đàn.
Lúc này đám người Miêu Đạo Nhất thấy chưởng giáo chân nhân còn vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm đại ma đầu này, không khỏi thầm bội phục, bọn họ chỉ nhìn đại ma đầu này một cái, trong lòng đã run rẩy một trận.
Quả nhiên đúng như chưởng giáo chân nhân đã nói, trong lồng ngực có chính khí trường tồn, mặc kệ hắn ta là tà ma ngoại đạo cũng không thể rung chuyển nửa phần uy nghiêm.
Lúc đang nghĩ ngợi mình có cơ hội giống như chưởng giáo chân nhân hay không, đột nhiên nghe Triệu Chí Kính cau mày khẽ quát: “Đạo Nhất, mấy người các ngươi đến đỡ ta một cái, ta đau eo.”
…
“Sạt sạt sạt…”
Ở chỗ cách trụ sợ Toàn Chân giáo rất xa, chỉ thấy rừng cây rậm rạp bị một đôi tay nhẹ nhàng đẩy ra, mấy người lặng lẽ thò đầu ra.
“Ôi chao, khí tràng này hung quang ngập đầu, e rằng một đám lão tạp mao Toàn Chân giáo phải ngoẻo rồi.”
Heo mập nhìn một tầng mây hỗn độn ở đằng xa, hình thành sự chênh lệch rõ rệt với ánh nắng tươi sáng ở chỗ bọn họ, không khỏi chẹp miệng, mở miệng nói.
“Cũng chưa chắc!”
Triệu Khách đứng bên cạnh nhìn, tuy hắn không hiểu nhiều về Toàn Chân giáo nhưng nghĩ đến Toàn Chân giáo vẫn phải có chút nội tình, hơn nữa đây đã là lần tranh đấu Phật Đạo thứ ba của Toàn Chân giáo.
Tin tưởng trong lòng Triệu Chí Kính cũng rất rõ ràng, một khi lần này thua có nghĩa Toàn Chân giáo sẽ hoàn toàn rời khỏi sân khấu lịch sử, cho nên tất nhiên sẽ toàn lực đối phó.
Tin tưởng sau khi ác niệm Đại Giác nhập ma, muốn gặm cục xương này cũng không dễ dàng.
“Hắc hắc, vẫn là lão đại cao minh, chúng ta tọa sơn quan hổ đấu, chờ bọn họ đánh nhau chết sống lại đi ra dọn dẹp.”
Heo mập nói xong, trong lòng vẫn hơi lo lắng: “Lão đại, dù hai bên bọn họ tổn hại, chúng ta thật sự có nắm chắc xử lý được ác niệm Đại Giác sao?”
Trong chốc lát giao thủ ngắn ngủi với Tội Bát La, ngay cả gan của heo mập cũng vỡ nát.
Điều này cũng không trách hắn ta nhát gan, thật sự là lực chiến đấu của Tội Bát La quá cường hãn, để lại cho người ta ấn tượng quá sâu sắc.
“Ngươi muốn nghe nói thật hay nói dối?” Triệu Khách không trực tiếp trả lời, ngược lại còn dò hỏi heo mập.
“Nói thật! Không, không đúng, hay là nghe nói dối đi, ít nhất nói dối nghe thoải mái hơn!”
Heo mập suy nghĩ, cảm thấy hiện thực tàn khốc như vậy, không bằng cho mình chút lạc quan thì tốt hơn.
“Nói dối à!” Triệu Khách dùng ngón tay lau mũi của mình: “Đánh không lại!”
“A, vậy cũng tốt, điều này… A?? Đánh không lại? Nói dối??” Heo mập hơi ngạc nhiên, chợt nhìn về phía Triệu Khách: “Nói vậy, chúng ta có hy vọng?”
Nhưng Triệu Khách vẫn lắc đầu.
“ĐM, lão đại ngươi đừng đùa ta, rốt cuộc có đánh thắng được không?” Heo mập hơi nóng nảy.
“Có đánh lại hay không còn phải xem hắn!”
Triệu Khách đưa tay chỉ sau lưng, heo mập quay lại, nhìn một hàng chiến sĩ vây quanh một tăng nhân đang ngồi xếp bằng mặc niệm kinh văn ở sau lưng.
“Hắn?” Heo mập chớp mắt mấy cái, hòa thượng này là tên hòa thượng được bọn họ cứu ra trước đó nhưng thực lực yếu đến đáng thương.
“Đúng!” Triệu Khách ngoái nhìn, hai mắt dần híp thành một cái khe: “Hắn là món quà sau cùng mà ta tặng cho tên này!”
“Khai đàn!!”
Trên trụ sở Toàn Chân giáo, một tiếng khai đàn vang lên, trong chốc lát bốn phương tám hướng truyền đến từng tiếng chuông reo.
Trong chốc lát, trong gió giục mây vần phía trước trụ sợ thỉnh thoảng sinh ra sương mù kỳ lạ.
Sau khi mọi người bàn bạc hai ngày tạm thời sáng tạo ra Cửu hỏa phi nha trận này, để mấy vị Ma Ni giáo chủ liên thủ chủ trì.
Đại trận mở ra, cũng không biết một sợi hỏa quang từ đâu tới, đột nhiên biến thành phi hỏa lưu quang trước mắt, phủ đầy sát cơ.