Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2487 - Chương 2487 - Gió Tanh Mưa Máu (2)

Chương 2487 - Gió tanh mưa máu (2)
Chương 2487 - Gió tanh mưa máu (2)

“Ha ha ha ha ha!”

Tiếng cười lạnh quỷ dị truyền ra từ trong sách tem, chỉ thấy Bạch Đường một thân hồng y xuất hiện trong tem, trên mặt càng cười càng quỷ dị.

“Ngươi cười cái gì!”

Triệu Khách cau mày, lạnh giọng hỏi.

Câu hỏi này khiến Bạch Đường cười càng tùy ý hơn: “Ngươi quản ta cười cái gì.”

“Ta thấy ngươi là ba ngày không đánh, nhảy lên đầu lật ngói!” Triệu Khách nói xong liền cầm huyết chùy trong tay, dường như Quỷ tân nương bị đánh đến sợ, vừa thấy huyết chùy đã ngậm miệng lại.

Nhưng cũng hoàn toàn trốn vào trong con tem không chịu ngoi đầu ra nữa, điều này khiến trong lòng Triệu Khách không khỏi cảm thấy lo lắng.

Người lo lắng không chỉ có Triệu Khách.

Lúc này ác niệm Đại Giác đã đi đến giữa sườn núi như nhận ra cái gì đó, trong lòng hơi hồi hộp, cả người bị dọa đến lông tơ dựng đứng, ngẩng đầu nhìn lại thấy bầu trời vẩn đục không thể nhìn thấy cái gì.

Nhưng càng là như thế trong lòng hắn ta càng thấy đáng sợ, một sợi gió mát thổi qua, hắn ta lại sợ đến đổ đầy mồ hôi lạnh, trong không khí có từng tia từng sợi ý vị không rõ, chỉ là một sợi khí tức mà thôi lại khiến cả người hắn ta run rẩy.

“Đám lão đạo lỗ mũi trâu này!”

Mắng to một tiếng, lần này ác niệm Đại Giác hoàn toàn không dám khinh thường, hai tay nhẹ cong lên, chỉ thấy Vạn hóa lô trên đỉnh đầu đột nhiên đón gió lớn lên.

Một luồng huyết quang che trời đột nhiên phun ra từ miệng lô, trong chốc lát lại khiến không gian trước mắt hóa thành một biển máu lênh láng.

“Phá cho ta!”

Huyết hải cuồn cuộn, ác niệm Đại Giác đứng trên huyết hải, trong lúc vung tay áo đã dẫn động triều tịch huyết hải ngược dòng nước, những nơi đi qua vạn vật hủ hóa, sinh cơ đoạn tuyệt.

Mặc cho đám người Ma Ni giáo chủ toàn lực thôi động quạ lửa, nhưng một khi đụng vào huyết hải đột nhiên tan thành mây khói.

“A!”

Trong chốc lát trên trận đàn vang lên một tiếng hét thảm, một tên giáo chủ bị phản phệ, bị từng tia huyết khí ăn mòn, trong giây lát hai tay lại hóa thành thịt thối.

Cũng may đồng bạn bên cạnh thấy thế, tay mắt lanh lẹ rút đao chặt đứt cả hai cánh tay.

Cánh tay rơi xuống đất nhưng trong nháy mắt đã hóa thành xương cốt trắng hếu, khiến người nhìn sợ mất mật.

“Không tốt, sẽ phá trận!”

Thấy huyết vụ trong không khí tràn ngập đến đây, lúc này đám người Ma Ni giáo chủ cũng không rảnh quan tâm trận pháp có thể kéo dài hay không, lập tức xoay người bỏ chạy.

Dù sao mạng nhỏ quan trọng, có thể sống bao lâu thì sống bấy lâu.

“Phốc!”

Lúc này trong huyết vụ có một thanh huyết tiễn phá không phi nhanh, Ma Ni giáo chủ cũng là trùng hợp hoặc là chạy quá vội vàng, chân trượt đi lại ngã văng ra ngoài, vừa hay tránh được thanh huyết tiễn này.

Nhưng vị bên cạnh lại không may mắn như vậy, huyết tiễn một phát xuyên qua lồng ngực của hắn ta, tên này cũng được coi là cao thủ số một số hai Tây Vực, thậm chí lúc này còn không có cơ hội phát ra một tiếng kêu thảm, huyết nhục cả người lập tức hóa thành thịt nát.

“Các ngươi chạy không được!”

Huyết quang phun trào, ác niệm Đại Giác đứng ở phía trên huyết triều, tay trái là cung, tay phải cài tên, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng nhìn cả đám người, trong đáy mắt đầy sát khí táo bạo.

Hắn ta cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy khí tức tràn ngập trong không khí càng ngày càng khiến hắn ta lo lắng.

Dường như là lá cây, một cọng cỏ tươi, một hòn đá nơi này đều dính khí tức khiến hắn ta sợ hãi.

Hắn ta chỉ muốn nhanh chóng giết qua, mặc kệ đám lão đạo lỗ mũi trâu Triệu Chí Kính này đang làm gì, đều muốn giết sạch bọn họ.

“Ong!”

Một tiếng dây cung run lên phát ra trên đầu ngón tay ác niệm Đại Giác, một đạo huyết quang dài đến vạn dặm nghịch thiên mà lên!

Một tiễn này khiến dòng máu dưới chân hắn ta ngưng tụ như được giao phó sinh mệnh, rót vào những linh hồn chết ở trong tay hắn ta, dẫn tới trời khóc đất gào, quỷ thần chán ghét lại vứt bỏ.

“Phốc!”

Một đạo huyết quang lóe lên, lại là một vị giáo chủ kêu to một tiếng, mi tâm bị một tiễn xuyên thủng, đầu nổ tung ở giữa không trung, hồn phi phách tán.

Ác niệm Đại Giác đưa tay là giết chóc, từng nhánh mũi tên không chệch một tiên nào, chỉ cần ra tay mặc cho ngươi có thần thông bảo vật hộ thể, cũng khó thoát khỏi cái chết.

Giết đến đám người Tề Lượng ở nơi xa cũng tê cả da đầu.

Đừng nói chủ động xuất kích, lúc này bọn họ cũng không dám đi ra mạo hiểm.

E rằng ác niệm Đại Giác bắn một tiễn đến, đám người bọn họ không ai có thể chịu đựng được.

“Chân nhân!”

Thấy huyết quang đầy trời càng ngày càng gần, một đám Toàn Chân đệ tử dưới tế đàn dần thấy hoảng hốt.

Mấy vị trưởng lão cau mày lại không nói gì, ngồi xếp bằng ở trên tế đàn, ngón tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng niệm tụng Kỳ cáo kinh ca.

“Thái nhất hỗn nguyên chi khí, hư không vô cực chi tôn. Bẩm nhật nguyệt chi nguyên tinh, sơ thành thai tức…”

Là kinh tụng ca, từng tiếng cầu từ niệm tụng, giấy vàng đốt trong chậu than trước mắt cũng theo một luồng khói xanh lơ lửng bay lên.

“Đại bi đại nguyện, chí thánh chí từ. Chưởng quản nhân đạo, Đông Nhạc thiên tề đại sinh nhân thánh đế. Thái linh thương quảng, tư mệnh chân quân, uy quyền tự tại thiên tôn.”

Tiếng ca càng ngày càng biến ảo khôn lường, cũng không biết xung quanh cuốn lên từng trận gió lạnh từ khi nào.

Bình Luận (0)
Comment