Triệu Khách thu hết đồ vào trong sách tem, lập tức lên núi.
Nhân lúc sáng sớm, Triệu Khách không ở lại khách sạn nữa, dứt khoát trả phòng rồi trực tiếp lên núi, dù sao hắn cũng đổi lều vải.
Lều vải tốn 1 điểm bưu điện để đổi lấy xa hoa hơn lều vải bình thường rất nhiều, tài liệu lều vải là một loại chất liệu hút sạch, có thể hấp thu năng lượng mặt trời để cung cấp điện, điện giúp thổi phồng lều vải nhanh hơn, còn có thể cung cấp nhiệt lượng.
Có bếp từ nấu nước, ánh đèn, lò nướng, đệm bơm hơi, ghế dựa xoa bóp chạy bằng điện đủ loại, không thể nói là thoải mái dễ chịu, ít nhất tuyệt đối không kém hơn khách sạn, dù sao cũng là sản phẩm đi ra từ sách tem.
Triệu Khách mang theo đồ đạc gọn nhẹ lên núi.
Trên đường đi, Triệu Khách đặc biệt chọn lựa một số con đường vắng vẻ mà người thường không đi qua.
Hắn muốn đến doanh địa để tu luyện Nhiếp nguyên thủ, tuyệt đối không thể tùy tiện để người ta phát hiện ra hắn.
Điều quan trọng nhất là phải tránh những tên phượt thủ ăn no không có chuyện gì làm, những người này chuyên chạy vào trong núi sâu, tìm một số nơi chưa khai thác để thăm thú.
Triệu Khách không cảm thấy đây là một loại vận động có thể làm cho người ta vui vẻ.
Quan trọng nhất là, một khi xảy ra chuyện bất ngờ, lực lượng một người sẽ trở nên rất nhỏ bé, không thể trông cậy những người không có năng lực chuyên nghiệp này đưa người ra khỏi núi sâu, chỉ làm phiền cho đội cứu viện thôi.
Dường như đội cứu viện được thành lập để đặc biệt hầu hạ những người này.
Cho nên, Triệu Khách cảm thấy những người này cũng là ăn no không có việc gì làm.
Nếu thật sự muốn khiêu chiến bản thân, đi nhảy cầu, nhảy dù, khiêu chiến thể thao cực hạn, còn rất nhiều cách để ngươi thử.
Nói tóm lại, là ngươi muốn khiêu chiến cực hạn của bản thân, không ai chỉ trích ngươi điều gì.
Dù sao mạng là của ngươi.
Nếu đã khiêu chiến cực hạn thì phải chuẩn bị chu đáo, bản thân không chuẩn bị đầy đủ, xảy ra chuyện bất ngờ lại lãng phí tài nguyên của người dân đến cứu ngươi, đây đúng là việc mà đám người ăn no không có việc gì thường hay làm.
Triệu Khách sợ nhất gặp phải đám phượt thủ này.
Hắn từng đi theo lão đầu tử tìm kiếm một số loại thịt rừng trong núi rừng, kết quả đột nhiên đổ cơn mưa to.
Lúc đó, có một số tên phượt thủ xuất hiện trên lòng sông khô cạn dưới núi.
Triệu Khách tận mắt thấy bọn họ không bỏ chạy khi nước sông dâng lên, kết quả trong quá trình chưa tới một phút đồng hồ, nước sông nhanh chóng dâng đến eo bọn họ.
Người bị bao vây trong nước sông, trong chốc lát tiến không được, lùi chẳng xong, cuối cùng chẳng mấy chốc đã biết mất trong tầm mắt của Triệu Khách.
Vì vậy Triệu Khách chọn tuyến đường không chỉ khó đi, mà còn nguy hiểm nữa.
Những thủ lĩnh đám phượt thủ bình thường tuyệt đối không dám dẫn người đi đến bên này.
Thế nhưng, tuy quá trình này rất nguy hiểm lại có thể quan sát phong cảnh cực đẹp, sau khi Triệu Khách cẩn thận quan sát phong thủy, ánh mắt sáng lên: “Chính là chỗ này.”
Triệu Khách vừa sắp xếp lều vải vừa suy nghĩ vấn đề của mình.
Đến bây giờ điều khiến Triệu Khách thấy đau đầu nhất, vì sao bảy người này không tiếc bất cứ giá nào để sáng tạo ra một Lôi Mẫu.
Về phần bác sĩ tâm lý Vương Na nói việc bọn họ sắp chết, Triệu Khách cảm thấy đó chỉ là những lời nói nhảm.
Dù sao cũng là nhân cách phụ đã ở bên hắn hơn hai mươi năm, đến khi sắp chết để lại di ngôn nhờ bác sĩ chuyển lời.
Giống như một người phụ thân sắp chết, đẩy con cái của mình ra, lôi kéo Vương đại gia ở đối diện nhà mình đến để lại nguyện vọng của mình, rõ ràng có…
Một con chim bồ câu đậu cách Triệu Khách không xa, dáng người con bồ câu tròn vo, xem ra được đối xử khá tốt ở trong khu danh lam thắng cảnh.
Bồ câu không sợ người, còn đến trước mặt Triệu Khách đòi đồ ăn, Triệu Khách thấy thế cũng không khách sáo, đúng lúc thêm đồ ăn cho bữa tối.
Bàn tay lớn một phát bắt lấy cổ bồ câu.
Sau đó Triệu Khách tìm một sợi dây ở trong sách tem, buộc chặt lấy cánh và chân của chim bồ câu lại rồi ném sang một bên, chuẩn bị kỹ càng doanh trướng ngủ ngoài trời cho mình.
Tuy phải tốn 1 điểm bưu điện để đổi lấy lều vải ở trong sách tem.
Nhưng tiền nào của nấy, kéo van bơm lều vải một phát, chỉ thấy lều vải nhanh chóng dựng lên, chiếm cứ hơn phân nửa thềm đá nhô ra ngoài vách đá.
Điều Triệu Khách cần làm là cố định bốn góc lều vải là được, đơn giản bớt việc, nếu để đám phượt thủ thích đi khám phá thấy thứ này, chắc chắn sẽ hâm mộ đến chết.
Chứ đừng nói đến, bên trong còn có giường mềm, ghế sofa được bơm hơi và máy sưởi làm bằng điện đủ loại, nói tóm lại Triệu Khách vẫn rất hài lòng.
Vừa hay khoảng vách đá nhô ra này nằm ở phía Đông, mỗi ngày đều có ánh mặt trời ấm áp, có đủ ánh sáng để duy trì sự tiêu hao của lều vải.
Tuy có lò vi sóng nhưng Triệu Khách cũng không định sử dụng, ngược lại hắn càng thích cảm giác dùng than để nướng từ từ hơn, cùng với hương thơm tỏa ra khi nướng thịt từng chút một.