Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 250 - Chương 250. Thời Gian Vừa Đúng

Chương 250. Thời gian vừa đúng Chương 250. Thời gian vừa đúng

Chỉ với hai ba lần, Triệu Khách đã chất xong một đống củi, hắn đặt nồi ở bên trên định nấu một nồi nước sạch, nhưng chờ đến khi Triệu Khách lấy ra vật đựng nước từ trong sách tem.

Lúc này hắn mới nghĩ ra bên trong không phải là nước, mà là Thạch nhũ âm tinh còn tinh khiết, thứ đồ chơi này giống như nước, chỉ có điều nó sền sệt, không biết nấu thứ này lên sẽ có hiệu quả như thế nào.

Nghĩ đến đây, Triệu Khách dứt khoát đổ Thạch nhũ vào trong nồi, sau đó một phát bắt được bồ câu, vì giữ được hương vị ngon lành của bồ câu, Triệu Khách tìm một chậu nước lạnh trước, nắm lấy đầu bồ câu ấn thẳng vào trong chậu nước.

Phải biết rằng máu bồ câu là thứ đại bổ, nếu trực tiếp lấy máu sẽ rất lãng phí.

Cho nên cần trực tiếp làm nó ngạt chết khi còn sống.

“Cạc cạc cạc…”

Chỉ thấy nó không ngừng vỗ cánh, đến khi bồ câu hoàn toàn không động đậy nữa, Triệu Khách tiện tay ném bồ câu sang một bên muốn chờ xác nó lạnh, máu hoàn toàn ngưng kết ở bên trong mới có thể làm tiếp.

Dùng lò vi sóng nấu một nồi nước nóng, Triệu Khách thấy bồ câu cũng đã gần được rồi, hắn nhấc lên, một tay nắm lấy cổ bồ câu, bắt đầu múc từng muỗng nước sôi đổ lên người bồ câu.

Lúc này Triệu Khách mới cầm dao, lưỡi dao sắc bén nằm trong tay Triệu Khách như một tinh linh được thêm sinh mệnh, lưỡi đao bắt đầu cắt dọc theo cánh bồ câu.

Hắn tránh đi xương cốt nhẹ nhàng loại bỏ da thịt, thủ pháp vừa nhanh vừa chuẩn, còn chưa thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy lưỡi dao vẩy lên một cái, xương cốt đã bị Triệu Khách loại bỏ ra.

Nhẹ nhàng đóng da thịt lại, ngoại trừ có thể nhận ra bồ câu hơi mềm, lại không nhìn ra vết dao ở chỗ nào.

Tài dùng dao thế này, e rằng đủ để những người được gọi là đầu bếp Michelin kia phải thấy xấu hổ.

Triệu Khách híp mắt, chỉ thấy trong lúc lơ đãng con dao tinh xảo này nhanh chóng lượn vòng giữa năm ngón tay của Triệu Khách, tốc độ không nhanh nhưng lưỡi dao không ngừng biến hóa nhiều kiểu, khiến người xem hoa cả mắt.

Lúc này, giọng nói yếu ớt của Hồ linh vang lên: “Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, chỉ cần ngươi thả ta đi, ta bằng lòng thề vĩnh viễn làm nô lệ cho ngươi.”

“Đúng vậy, ta dâng ra linh hồn cho ngươi, chỉ cầu xin ngươi tha chết cho ta, ta có thể nói tất cả những điều ta biết cho ngươi, Trường Bạch sơn còn có rất nhiều bí mật, còn có bí mật của Hồ gia ta, ta có thể nói cho các ngươi biết.”

Đã đến mức độ này, nàng cũng không cần phải giấu Triệu Khách nữa, nói ra rất nhiều bí mật mà nàng tự biết được, nhưng khi Triệu Khách hỏi đến chiếc quan tài đỏ thẫm kia.

Hồ yêu nói rất nhiều điều với hắn, lại không dám nói nhiều về chuyện này, cho đến khi Triệu Khách chuẩn bị đi bắt một con chim bồ câu nữa, Hồ yêu mới ngăn cản nói: “Đó là cấm chế, ta biết không nhiều nhưng nghe nói người ở bên trong là nữ thần được Tát Mãn giáo cung phụng.”

Triệu Khách nghe vậy cau mày, nói: “Không đúng!”

“Cái gì? Cái gì không đúng?”

Nghe thấy nghi ngờ của Triệu Khách, hồ ly bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, sợ mình nói điều gì không đúng.

“Ồ, ta nói là, thời gian không đúng.”

Chỉ thấy lúc Triệu Khách nói lời này đã đưa tay cầm lấy thịt bồ câu.

Lưỡi dao nhọn trong tay cắt dọc theo ngực bồ câu cho đến hết, nhẹ nhàng cong lên một cái ở phần đuôi bồ câu, chỉ thấy toàn bộ nội tạng ở ngực bồ câu bị loại bỏ sạch sẽ không thiếu sót gì.

Triệu Khách tiện tay ném bồ câu vào trong Thạch nhũ đã được đun sôi, nhìn đồng hồ không nhịn được lắc đầu: “Cũng may thời gian vừa đúng, may mà lão sư không ở đây, nếu không chắc chắn sẽ bị mắng chửi một trận.”

Nghĩ đến lão sư kia, lúc này Triệu Khách lại hơi nhớ nhung hắn ta, nói thầm: “Chờ tu thành Nhiếp nguyên thủ, không bằng đi xem lão gia hỏa kia một chút.”

Triệu Khách lập tức dùng con dao nhỏ đẩy khung xương bồ câu để lộ ra một dạ dày bồ câu màu tím bầm, mũi dao vẩy lên một cái thì thấy hồn châu phong ấn hồ ly đang ở bên trong, chỉ có điều trên hạt châu còn có mấy vết rách.

Thấy thế, ánh mắt Triệu Khách lạnh lẽo: “Vốn định thả cho ngươi một con đường sống, sao thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào.” Nói xong chỉ thấy hắn tiện tay bóp, đột nhiên bóp nát khiến hồn thể Hồ linh rơi ra ngoài.

Trong chốc lát, chỉ thấy vốn hồn thể của Hồ linh đã rất yếu ớt, vừa lộ ra dưới ánh mắt trời đã phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, đột nhiên tan thành mây khói.

Thật ra, lúc đầu hắn muốn thu phục Hồ linh này, nhưng khi nó ra tay với mình, Triệu Khách đã cắt đứt suy nghĩ này.

Cho dù bây giờ Hồ linh này bị ép phải hợp tác với hắn vì bị hắn uy hiếp.

Nhưng trải qua chuyện này, hắn đã không tin tưởng nó nữa, biết đâu ngày nào đó nó sẽ cắn ngược hắn một cái.

Trực tiếp xử lý, nhổ cỏ tận gốc mới đúng đắn.

Sau khi loại trừ con Hồ linh đáng ghét này, Triệu Khách ngồi trên núi ngắm phong cảnh trước mắt, hưởng thụ món thịt bồ câu ngon miệng.

Sau khi trải qua sự chế biến bằng kỹ năng nấu nướng tuyệt vời của hắn, con bồ câu béo khỏe, chất thịt thơm ngon này lập tức bị hắn ăn sạch sẽ không còn một miếng nào.

Bình Luận (0)
Comment