Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 251 - Chương 251. Đây Là Hương Vị Mùa Thu

Chương 251. Đây là hương vị mùa thu Chương 251. Đây là hương vị mùa thu

Lúc này đã là cuối thu, hiện tại là lúc núi rừng đẹp nhất, từng mảng cây phong đã được nhuộm đỏ.

Cơn gió mát mẻ thổi qua, chỉ nghe tiếng lá vỗ vào nhau như tiếng biển động, dường như đang đứng trong một đại dương rừng cây.

Lúc này một phiến lá phong bị thổi rơi, đúng lúc rơi vào trên tay hắn, Triệu Khách cầm lá phong trong tay cẩn thận quan sát một lát, đột nhiên hơi cau mày, trên mặt hiện ra một nụ cười.

“Vù vù…”

Cơn gió lạnh rít gào trong rừng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một tiếng gió mạnh ầm ầm, một cơn gió mạnh cuốn lên cát bay, gào thét lướt qua trong núi rừng.

Trên những chiếc lá ngân hạnh đã ố vàng có đọng một lớp sương giá.

“Vù vù vù…”

Gió lạnh thổi qua, Vương Tam không nhịn được rùng mình, đưa tay kéo chặt áo bông của mình, nói với đồng bạn Trương Cường: “Đi thôi, cái thời tiết chết tiệt này, ta cũng không muốn ở lại thêm chút nào nữa.”

“Nhưng mới đi được một nửa mà, trở về sớm như vậy cũng không tốt lắm.” Trương Cường hơi lúng túng.

Tuy hắn ta cũng không muốn lên núi, nhưng ai bảo bọn họ là đội tuần tra núi chứ, bọn họ chỉ dựa vào cái này để kiếm cơm, đừng thấy tiền lương một tháng chỉ có 2000 tệ, nhưng nếu thật sự xảy ra việc, đến lúc đó người đầu tiên phải chịu trách nhiệm lại là bọn họ.

“Chờ chút…”

Lúc này Vương Tam đột nhiên vểnh tai, cẩn thận nghe tiếng gió thổi tới, quay sang nói với Trương Cường: “Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”

Trương Cường bắt đầu nghe nhưng lỗ tai sắp bị gió rót đầy, ngoại trừ từng tiếng ầm ầm thì không nghe được cái gì nữa.

Chẳng mấy chốc, Trương Cường đã nghe được một tràng tiếng chuông rất trong trẻo, tiếng động càng ngày càng vang như rất gần bọn họ.

“Ta nghe được rồi!”

Trương Cường nghiêng mặt, đôi mắt hơi lim dim, cẩn thận nghe ngóng rồi khẽ nói: “Tới gần, càng ngày càng gần.”

Vương Tam đứng bên cạnh vỗ cánh tay Trương Cường nói: “Nói nhảm, ta còn nhìn thấy rồi.

Trương Cường nghe vậy quay sang nhìn, chỉ thấy có một con lừa đen lùn đi ra từ trong bụi cây.

“Đinh đinh đinh…” Tiếng chuông phát ra từ chiếc chuông nhỏ vàng óng ánh trên cổ con lừa.

Sau mông con lừa còn treo hai tấm bảng hiệu, bên trái viết Âm Dương, bên phải viết khách sạn.

Hai bên trái phải đeo hai cái túi lớn phình lên, không biết có chứa cái gi.

“Móa nó, dọa lão tử sợ một trận.”

Thấy con lừa này, Trương Cường không nhịn được mở miệng mắng, cũng không biết nhà ai lại ném lừa vào trong núi, hắn ta tiện tay nhặt một hòn đá trên mặt đất ném về phía con lừa.

Nhưng hòn đá đập vào con lừa lại trực tiếp xuyên qua từ trên người con lừa, đập vào thân cây.

Thấy thế, Trương Cường và Vương Tam lập tức ngạc nhiên, hai người nhìn nhau, nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm hay không, lúc này Vương Tam giơ đèn pin trong tay lên chiếu thẳng về phía con lừa.

Nhưng vừa chiếu như thế, nơi ánh đèn chiếu qua lại không thấy con lừa gì hết, một tên thanh niên cường tráng như Vương Tam thấy thế lập tức tái mặt, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, một luồng ý lạnh chẳng lành leo lên theo sống lưng, không nhịn được rùng mình.

“Quỷ!”

Vương Tam hét lên một tiếng, ném đèn pin trên tay đi xoay người bỏ chạy, chưa chạy được mấy bước, quay đầu nhìn đồng bạn Trương Cường, phát hiện Trương Cường còn ngây ngốc đứng đó.

Thấy thế, vẻ mặt Vương Tam thay đổi, nghiến răng xoay người, hai ba bước chạy về, một phát túm lấy cánh tay Trương Cường, nói: “Đừng ngẩn ngơ nữa, chạy đi!”

Nhưng Trương Cường vẫn đứng nguyên tại chỗ, mãi không thấy động tác gì, bị Vương Tam kéo một phát như thế mới chậm rãi xoay người, nhưng trong tích tắc xoay người lại là khuôn mặt một con lừa.

“Hít…”

Khóe miệng Vương Tam giật một cái, hít một luồng khí lạnh vào trong miệng, từ trong ra ngoài lạnh thấu xương, hai con ngươi trợn trắng, thân thể ngã thẳng xuống mặt đất.

“Ha ha ha ha.”

Chỉ thấy con lừa tiếp tục sải bước chân loạng choạng đi về phía trước, bọc hành lý kéo theo phía sau bị mở ra một lỗ hổng, mấy tên dáng vẻ tiểu hài tử chui ra từ trong bọc, đôi mắt thật to, cái miệng còn lớn hơn khuôn mặt đang bật cười ha ha ha.

Ngay vào lúc này, chỉ thấy một bàn tay to nhẹ nhàng đưa tới, ngón tay gõ vào đầu mấy hài tử, chỉ thấy khuôn mặt những hài tử này lại biến thành mấy con ếch xanh vừa mập vừa to, một lần nữa quay về bọc hành lý.

Lại nhìn lên, không biết có một lão đầu ngồi thẳng trên lưng con lừa từ lúc nào, lão đầu liếc mắt đánh giá Vương Tam trợn trắng mắt và Trương Cường đang mất hồn, nhẹ nhàng thổi ra một hơi.

Trong chốc lát, Trương Cường cũng ngã xuống đất theo, chìm vào trong giấc ngủ, Vương Tam bên cạnh còn ngủ ngon hơn cả hắn ta, dường như đã hoàn toàn quên mất những thứ vừa nhìn thấy.

Cơn gió lớn thổi qua, một đống cỏ khô rơi xuống theo gió đắp lên trên người hai người kia, hai người lại ngủ say sưa.

Chỉ thấy con dừa đi dọc theo đá vụn, trong chớp mắt đã đến chỗ vách đá của Triệu Khách.

So sánh với trong núi rừng, gió nơi đây nhỏ hơn, trước mắt là lều vải tinh xảo đèn đuốc sáng trưng, một mùi hương rất mê người tràn ra từ bên trong đầy trong khoang mũi.

Lúc này, chỉ thấy lão nhân cưỡi trên lưng con lừa chậm rãi vươn tay ra cởi bọc hành lý, lấy ra một cái tiểu lâu, ngay sau đó chỉ thấy năm người nhỏ bé đi ra từ trong tiểu lâu.

“Ai gọi chúng ta, còn không ra đi!”

Bình Luận (0)
Comment