Năm tiểu gia hỏa nhìn xung quanh nhưng không thấy có người đi ra, mùi hương trong không khí lại càng ngày càng đậm.
“Thơm quá! Chắc chắn là gà.”
Tiểu gia hỏa đứng bên trái ngửi mấy lần, không nhịn được nuốt nước bọt.
Nhưng hắn ta nhanh chóng bị bốn đồng bạn khinh bỉ, chỉ nghe tiểu gia hỏa mặt trắng bên phải khinh bỉ nói: “Ngươi chỉ biết gà, gà có thơm như vậy không?”
“Hắc hắc, lão nhị, không phải ngươi đã nhiều lần tìm gà ở Hồng Thúy phường à.”
Nghe đến đây, bốn tiểu gia hỏa khác cười rộ lên như tên trộm, lão nhị đứng bên cạnh bị trêu chọc không nhịn được thẹn quá hóa giận, “Cười cái rắm, lão nhị đi tìm gà không phải rất bình thường sao.”
Sau khi năm người vui cười đùa giỡn vài câu nhưng vẫn không thấy có người đi ra từ trong lều vải, ngược lại hương thơm càng ngày càng mê người.
“Hay là chúng ta đi vào nhìn xem, ta cũng hơi đói bụng rồi.” Lão tam sờ bụng mình nói.
“Nhìn cái rắm, đừng quên chúng ta là quỷ, không thể ăn thứ của dương gian.”
Lão đại nhếch miệng nhắc nhở lão tam, chỉ có điều nói thì nói thế nhưng nước bọt chảy ra từ khóe môi lão đại đã bán đứng hắn ta.
“Đi thôi, mặc kệ là ai đã có Ngũ Quỷ hoán lệnh, chúng ta đều phải đi gặp chủ nhân một lần, ít nhất cũng phải thu hồi lệnh bài.”
Lão nhị mở miệng, ba huynh đệ khác cũng đi theo tham gia trò vui, muốn xem rốt cuộc bên trong là món gì, dù không ăn được cũng có thể ngửi mùi hương.
Lão đại thấy thế cũng nghiêng người xuống lừa, gật đầu đồng ý, đương nhiên trên mặt vẫn là dáng vẻ công chính nghiêm minh.
Chỉ thấy năm người nhảy ra từ trong lầu, hóa thành năm đạo sương đen nhanh chóng tiến vào lều vải.
Rõ ràng ánh sáng trong lều vải đã trải qua sự xử lý đặc biệt, tuy ánh sáng rất sáng nhưng lại rất nhẹ nhàng, trên bàn chỉ bày một đĩa đồ ăn.
Không biết tên món ăn, nhìn món ăn này chỉ thấy một miếng thịt vuông vức ở trong đĩa, bì như hổ phách trong suốt sáng long lanh, nước canh đậm đặc bao bọc những miếng thịt này, một quả mơ bị cắt thành từng lát mỏng đặt bên cạnh miếng thịt.
Mùi chua của quả mơ trộn lẫn với mùi thịt.
Khiến người ta cảm thấy trong quai hàm không ngừng chảy nước bọt, một phiến lá bạc hà màu xanh được đặt trên miếng thịt cứ như chồi non màu xanh đậm, dường như đang tô điểm thêm cho món ăn này, khiến cảm giác mập ngán chạm vào mặt tăng thêm chút tươi mát tự nhiên.
Năm cái đầu vây quanh đĩa đồ ăn, vẻ mặt phức tạp tới cực điểm.
Lão ngũ: “Đẹp mắt.”
Lão tứ: “Thơm quá.”
Lão tam: “Ta hối hận rồi.”
Lão nhị: “Ta cũng thế.”
Lão đại: “+1”
Sớm biết vậy đã không đi vào, nhìn món ngon mỹ vị trước mặt lại không thể ăn được, thật sự quá tra tấn người ta.
Ngay vào lúc này, lão ngũ đột nhiên cầm đũa gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng, đồng thời nói: “Mặc kệ, dù không thể ăn thì lão tử cũng phải ăn một miếng.”
Bốn huynh đệ khác rối rít nghiêng đầu sang chỗ khác, sợ chút nữa lão ngũ phun ra sẽ phá hủy một tác phẩm nghệ thuật.
Dù sao người quỷ khác biệt, âm dương khác đường, người sống không ăn được hương hỏa cung phụng cho quỷ thần, quỷ thần cũng không ăn được món ngon mỹ vị của người sống.
Lúc người sống cúng tế tổ tiên, thật ra chỗ dùng ăn đều là hương vị dính trên những hương hỏa đó mà thôi.
Nếu thật sự ăn hết, cho dù là sơn hào hải vị, cảm giác kia cũng tuyệt đối không ngon hơn ăn đất là bao.
Chỉ thấy sau khi lão ngũ ăn xong, miệng nhai kẽo kẹt một trận, cuối cùng trên khuôn mặt đen xì kia cũng sắp biến thành màu đỏ, “ực” một cái nuốt vào.
Đôi mắt lão ngũ sáng rực lên, chậm rãi thả chiếc đũa trong tay xuống, trải nghiệm vị giác trên đầu lưỡi của mình, hương thơm nồng nàn dày đặc ở trong đó.
Ngoài ra còn mang theo một hương vị không thể hình dung, chính hương vị này đã khiến kết cấu món ăn trở nên muôn màu muôn vẻ, nhưng dường như đến cuối cùng lại có một cảm giác đặc biệt.
“Đây… Rốt cuộc là hương vị gì.”
Lão ngũ chậm rãi ngẩng đầu, thở sâu, dường như cả người đều đang đắm chìm trong hương vị này, là một con quỷ, hắn ta không có tư cách rơi nước mắt, nhưng hương vị quen thuộc lại xa lạ này khiến trái tim hắn ta sắp tan chảy.
Ngay vào lúc này, một bóng người đi tới từ bên ngoài lều.
Trên tạp dề làm bếp trắng tinh không dính bụi trần, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một phiến lá phong, nói: “Đây là hương vị mùa thu.”
“Mùa thu!”
Lão ngũ nhắm mắt nhớ lại quá khứ, mùi hương lá phong trong miệng gợi nhớ những kỷ niệm xa xưa trong đầu hắn ta.
“Cũng là mùa thu năm đó, chúng ước hẹn ba kiếp, vốn đã nói bên nhau cả đời, không ngờ ta thi đậu Trạng Nguyên, hắn lại làm hòa thượng.”
“A? Đại ca, vì sao các ngươi cách ta xa như vậy?”
Lão đại nói: “Khụ khụ, không sao đâu, lão ngũ, không ngờ ngươi vẫn là người tình cảm như vậy, sau này tắm rửa, đại ca tuyệt đối không đoạt vị trí với ngươi, nhưng món ăn này có thể ăn được không?”
Bọn họ là quỷ không phải người, theo lý bọn họ tuyệt đối không nếm được hương vị gì khi ăn đồ dương gian, thậm chí còn khó nuốt xuống mới đúng.
Lão ngũ lại còn ăn ra hương vị ùa thu, không nhịn được khiến bốn “người” huynh đệ cảm thấy ngạc nhiên.